CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 490

thỏm hơn, dù Tần Thủ Nghiệp đã nói có phiền phức cũng dính vào mình
nhưng nhỡ đâu, thực sự truy cứu ra, mình tính là thứ gì, chỉ là một con tốt
thì có đáng giữ hay không?

Nghĩ vậy, bàn tay cố ý giươn cao, phát súng đầu tiên y như dự liệu,

không trúng, dường như đánh vào tảng đá, vách núi bốc lên khói trắng, gã
nghĩ, thằng ranh họ Nhạc kia biết đầu này nổ súng, dù sao cũng phải tránh
một chút chứ? Cây trên núi rậm rạp như vậy, chỉ cần nó nằm sấp xuống,
thần tiên cũng chẳng nhắm trúng được, đến lúc đó thì không phải chuyện
của mình, dù sao cũng không phải mình giết người...

Đang suy nghĩ, súng trên tay đột nhiên biến mất, Tần Thủ Nghiệp giật

lấy khẩu súng, nắm chắc trong tay, không chút do dự bóp cò.

Trong tầm mắt, mơ hồ có máu bắn lên, trái tim Tần Chính đập thình

thịch, vô thức lùi về phía sau hai bước, nghe thấy Tần Thủ Nghiệp lạnh
lùng lẩm bẩm: "Sao có thể chạy nhanh như vậy, lột da ra, để xem mày là
quỷ quái phương nào."

--------------------

Trái tim Tần Thủ Thành đập thon thót, tiếng truy đuổi ngày một gần,

đợi bọn họ phát hiện ra người mình đang đuổi theo không phải Nhạc Phong
mà chú Hai này, phải giải quyết thế nào? Phải làm sao cho trọn vẹn? Làm
sao để ăn nói với đám tiểu bối này?

Càng chạy càng hoảng, càng về sau càng không đoái hoài đến chuyện

giả què nữa, tranh thủ thời gian nhìn xuống dưới núi, cuối cùng có chút thả
lỏng: Chắc là không ai đuổi theo Nhạc Phong nữa, thằng nhóc này, không
biết có chạy thoát hay không...

Chuyến này chung quy vẫn đáng giá...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.