CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 491

Đang nghĩ đến đây, chợt có thứ gì xẹt qua đỉnh đầu, vèo một cái, cảm

giác tóc đã rụng mất mấy sợi, thứ kia găm vào vách đá phía trước, đá vụn
rào rào rớt xuống.

Tần Thủ Thành còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, tầm mắt vươn xa,

trong thoáng chốc như bị sét đánh.

Bên dưới vách đá kia, chẳng phải là... Thịnh Thanh Bình hay sao?

Bộ quần áo này của bà, ông ta cả đời này cũng không quên, cái đêm

chạy khỏi Bát Vạn Đại Sơn, bà ấy cũng mặc bộ quần áo này, cánh tay
khoác một bao quần áo thắt bằng khăn kiểu cũ, ông ta vội vàng kéo bà ấy
chạy xuống dưới chân núi, chạy được một nửa, Thịnh Thanh Bình đột
nhiên dừng lại, nước mắt lã chã nhìn ông ta: "Thủ Thành, anh thề đi, em bỏ
nhà đi theo anh, anh thề đi, không được gạt em, phải đối tốt với em cả đời."

Cánh môi Tần Thủ Thành mấp máy, nhìn Thịnh Thanh Bình đang

đứng dưới vách núi, bà lẳng lặng đứng đó, ai oán nhìn ông ta, tựa như đang
nói: "Anh thề đi, Thủ Thành, anh thề đi."

Đêm hôm đó, trong lúc gấp rút, ông ta đã thuận miệng phát một lời thề

độc, ông ta đã nói thế nào?

Ông ta nói: "Bình Tử, em vẫn không tin anh sao, nếu anh lừa dối em,

đời này anh sẽ không được chết tử tế."

Phốc một tiếng, có thứ gì đó nóng rát, tựa như một mũi khoan xuyên

qua đầu ông ta.

--------------------

Thật giống như vừa mơ thấy một cơn ác mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.