CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 492

Thi thể của Tần Thủ Thành đã được khiêng trở lại, đặt trong phòng

của Tần Thủ Nghiệp, trên đầu có một lỗ máu, hai mắt trợn tròn, vuốt mấy
lần cũng không khép lại được, khóe miệng lại treo một nụ cười quỷ dị, Tần
Thủ Nghiệp ngồi trên ghế, âm u nhìn Tần Thủ Thành, tựa như đã đoán
được từ trước.

Đám người lên núi tìm một lúc, không tìm được Nhạc Phong, chỉ

mang về một chiếc ví da, bảo là có lẽ đã chạy theo một hướng khác, nhưng
không có lý nào, một người bị đánh gãy chân có thể chạy được bao xa chứ.

Không tìm tiếp nữa, cũng chẳng có lòng dạ nào để tìm, đám người trở

về sợ hãi nghị luận ầm ĩ: Vì sao ban ngày lại nổ súng, bác cả giết giết chú
hai, bác cả điên rồi sao.

Tần Chính khiển trách vài câu, sau đó chính mình cũng chẳng còn tâm

tư để dạy bảo ai nữa, trên thực tế, trong lòng gã đã có một sự hoài nghi sâu
đậm, khi Tần Thủ Nghiệp nổ súng, gã đứng ngay bên cạnh, rõ ràng gã nhớ
kỹ Tần Thủ Nghiệp đã nói một câu: Sao có thể chạy nhanh như vậy, lột da
ra, để xem mày là quỷ quái phương nào.

Tần Thủ Nghiệp rõ ràng đã biết đó không phải Nhạc Phong!

Nhưng gã hiện giờ là thủ hạ đắc lực của Tần Thủ Nghiệp, thời khắc

quan trọng vẫn phải dẫn dắt tình hình, không thể như người ngoài nói đông
nói tây được, gã đứng ngay trước cửa phòng Tần Thủ Nghiệp, phòng bác cả
có gì đó dặn dò.

Không hề có động tĩnh gì, Tần Thủ Nghiệp tựa như không còn hơi

thở, cứ nhìn Tần Thủ Thành đã chết cười như không cười, thỉnh thoảng
khóe môi mấp máy một cái, rướn lên một tia cười châm chọc.

Có tiếng chuông chợt vang lên, Tần Chính nhìn qua, di động đang

nằm ở đầu giường, gã nhắc nhở Tần Thủ Nghiệp: "Bác cả, có điện thoại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.