CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 112

Có thể Cách Liệt ở Khúc Trát đã uống rượu rồi, nói đến không ngừng

lại được, vừa nói vừa ra sức vỗ lưng Nhạc Phong, sau đó nói cái gì cũng
quên mất, huyên thuyên với Nhạc Phong mấy câu đều dùng tiếng Tạng,
hình như là liên tục hỏi anh có muốn đi uống rượu không, cuối cùng duỗi
tay ra, vắt áo lên vai quay về, đi chưa được mấy bước, đột nhiên loạng
choạng, rồi tự nhiên hát lên.

Hát bằng tiếng Tạng, Nhạc Phong nghe không hiểu, giọng hát khàn

khàn thô kệch, âm điệu kéo dài, trong hoàn cảnh như vậy nghe được, thật
có một loại tư vị đặc biệt.

Nhạc Phong bỗng nhiên cảm thấy thích người Đa Mã rồi.

Vui vẻ như vậy, tấm lòng trong sáng vô tư, thẳng thắn nhiệt tình lại tốt

bụng khoan dung, hoàn cảnh cuộc sống khó khăn gian khổ thế nhưng cũng
không thể khiến họ mất đi tiếng cười, tiếng hát.

Nhạc Phong nghĩ đến lời Phật sống Tang Châu từng nói.

--Người Đa Mã hào sảng hiền lành chất phác nhiệt tình, cô sống trong

đó, từ trước đến nay lại không bị ảnh hưởng.

Nhạc Phong thấy vui mừng thay Quý Đường Đường, người Đa Mã

dùng một trái tim lương thiện như vậy để thu nhận và bao dung cô gái
người Hán mà họ vốn không quen biết này, bọn họ không cô lập cô, khó
hiểu về sự cô độc và lạnh lùng của cô, thậm chí sợ hãi một số năng lực
không thể lí giải trên người cô, nhưng vẫn tiếp nhận cô, quan tâm cô, vào
lúc anh chưa kịp đến, cố gắng hết khả năng chăm sóc cho cô.

Có lúc, ở nơi hoang vắng tận cùng của thế giới, bỏ đi những thứ phồn

hoa hư ảo che đậy hai mắt, trái lại có thể gặt hái được tình yêu thuần phác
nhất, một năm ở Tạng Bắc, với Quý Đường Đường mà nói, không chỉ là
một lần tu hành, là tu thân cũng là tu tâm, từ từ tìm về sự tịch mịch đã mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.