CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 114

Quý Đường Đường hung dữ giơ xẻng lên uy hiếp anh: "Có đi không?

Còn không đi tôi đánh anh đấy."

Nói xong liền đâm cái xẻng lên chân anh.

Đau như kim châm muối xát, Nhạc Phong mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại, cái

chân từng bị đánh gãy chuột rút, như thể ngay cả xương tủy cũng co rút lại,
anh vẫn xem nhẹ Tạng Bắc này rồi, mặt đất nơi đây không phải là dung
nham nóng chảy cuồn cuộn, mà là tuyết vực cao hàn tích tụ qua nhiều năm,
cho dù cách hai lớp thảm lông dê, khí lạnh vẫn dễ dàng xuyên qua, giống
như con rắn độc thò đầu ra, hung ác cắn anh một cái.

Nhạc Phong cắn răng chống tay từ từ ngồi dậy, duỗi tay đem cái chân

kia gập sát vào người, từ xương bánh chè trở xuống đã tê cứng lạnh lẽo đến
không còn cảm giác, gần như không giống một bộ phận trên cơ thể anh
nữa, Nhạc Phong kéo quần áo đặt bên cạnh quấn hai lớp lên chân, lại cách
lớp quần áo xoa bóp mấy cái, cảm giác vẫn không tốt hơn chút nào, nhớ ra
hành lý trong xe có túi giữ nhiệt, trước tiên nghĩ đến việc đi ra lấy, nhưng
chân không đứng lên được, lại sợ làm ồn đến Quý Đường Đường, đành
phải cong người duỗi hai cánh tay ôm lấy cẳng chân, muốn mượn nhiệt độ
trong ngực để chân có thể ấm hơn một chút.

Nín hơi miễn cưỡng ngồi đó một lúc, cảm giác đau đớn không còn dữ

dội như trước nữa, cơ thể hơi dịch chuyển, đúng lúc muốn nằm trở lại, tầm
mắt nhìn đến, đột nhiên sững người.

Không biết từ lúc nào, Quý Đường Đường đã ngồi dậy, cứ như vậy

nhìn anh.

"Đường Đường, anh làm em tỉnh à?"

"Anh, mẹ, còn có A Thành."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.