CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 99

Không lâu sau, mấy con lừa hoang Tây Tạng cũng chạy mất mất tăm,

bầu trời bắt đầu lay động dưới những hạt mưa bụi nhỏ li ti, trong tầm mắt
chỉ còn lại sắc xanh lam của hồ muối, và cả những tinh thể muối trắng như
tuyết chất đống bên cạnh.

Quý Đường Đường tựa như chán nản thở dài một hơi, Nhạc Phong ôm

cô từ phía sau, hôn lên má cô: "Đi không?"

"Không đi."

Không đi thì không đi, Nhạc Phong cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh

cô, nơi này vẫn còn cách thị trấn một đoạn, xung quanh yên tĩnh, thỉnh
thoảng có con vịt vàng đột nhiên ngoi lên mặt hồ, lúc sau trời bắt đầu tối
dần, những ngôi sao vươn lên từ chung quanh hồ muối, chi chít dày đặc, có
một số gần bên cạnh hồ, có một số lại như rơi vào trong hồ.

Thời tiết ở Tạng khu, vào ban đêm nhiệt độ sẽ giảm đi rất nhiều, Nhạc

Phong kéo cửa kính xe lên một chút, lấy khăn quàng của mình quấn quanh
hơn nửa khuôn mặt cô, lại nắm lấy tay cô giúp cô sưởi ấm.

Cũng không biết qua bao lâu, Quý Đường Đường vùi mặt vào trong

ngực anh, mơ hồ nói một câu: "Buồn ngủ."

"Đi không?"

"Không đi."

Nhạc Phong đóng cửa kính xe lại, điều chỉnh điều hòa đến mức lớn

nhất, tắt đèn xe đi, lúc không có ánh sáng, buổi đêm trở lên vô cùng tối, các
ngôi sao lại đặc biệt sáng, có đôi khi, vệt sáng chợt loé lên giữa không
trung, viên sao băng lưu lại một cái đuôi thật dài trên đường đi của nó,
Nhạc Phong từ ghế sau lôi ra một tấm thảm bọc lấy cô: "Đường Đường,
ngoan, ngủ đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.