CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 137

- Nhớ ra chứ! Làm sao quên được bạn bè hồi nhỏ, khi cả hai mới chỉ mười
hoặc hai mươi tuổi? Những người bạn đó bao giờ cũng được giữ nguyên
trong trí nhớ. Thậm chí người ta còn nhớ mãi cả những tính tốt và thói xấu
của nhau, nhớ kiểu mũ họ thường đội rồi cách họ cười... Chỉ những người
mới gặp sau này mới dễ bị quên thôi. Đúng thế, bà này với ta không thể quên
nhau được.

Khi cô Amy đem lá thư đi, bà Matilde nhìn theo và suy nghĩ.

* * * * *

Bà Matilde được đưa vào một trong những phòng khách lớn của tòa lâu đài
cổ. Tháp tùng bà trong chuyến thăm viếng bạn cũ này là cô Amy.

Tuy bà Matilde đã hết sức cẩn thận trong việc lựa chọn cách ăn mặc, nhưng
trước khi rời khách sạn cô Amy vẫn chưa hài lòng. Cô rất quý bà chủ và rất
mong bà chủ đạt kết quả trong chuyến đi này. Cô nói:

- Bà chủ có sợ tấm áo dài này hơi cổ quá không?

- Ta biết chứ. Tuy là áo mua ở hiệu Patou thật nhưng do mua đã lâu nên trông
cũ kỹ. Vả lại ta không muốn tỏ ra là người giàu có và hoang phí. Ta chỉ là
người xuất thân từ một gia đình quý tộc nghèo. Tất cả những ai dưới năm
mươi tuổi nhìn thấy ta mặc tấm áo cũ kỹ này đều sẽ khinh thường ta. Nhưng
người mà ta sắp gặp lại là người sẵn sàng bắt các vị khách giàu có đợi bên
ngoài để tiếp một người bạn nghèo thuở nhỏ. Phong tục thời xưa từ tổ tiên
không dễ quên được. Nhân tiện, cháu mở va-li lấy cho ta tấm khăn bằng da
trăn.

- Bà chủ định quàng cái khăn ấy ạ? Thứ ấy thì cổ lỗ quá đấy.

- Đúng thế, nhưng ta vẫn giữ nó cẩn thận. Ta muốn bà Charlotte này nhìn
thấy một bà già xuất thân từ một trong những dòng họ quý tộc bậc nhất nước
Anh lại buộc phải mặc một bộ quần áo cũ kỹ. Ta sẽ mặc thêm cả tấm áo
măng-tô bằng lông rái cá, cũng cổ lỗ, nhưng xưa kia nó đã từng được coi là
tấm áo rất đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.