CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 16

Thỉnh thoảng bác Grandpop lại dừng xe và lấy la bàn ra để kiểm tra hướng

đi. Cứ mỗi lần dừng chúng tôi lại dốc nước trong bi đông ra uống. Đang khát
cháy cổ mà được uống những ngụm nước mát rượi giữa sa mạc nóng bỏng thì
quả thật không gì dễ chịu bằng. Sau bốn giờ xe chúng tôi tới vùng hồ nước. Tôi
trông thấy hồ nhưng vào mùa này thì nơi đây chỉ là một khu đất trũng, khô nứt
nẻ. Xe đứng khựng lại. Bác Grandpop thở phào:

- May quá, vừa tới nơi.

Khói trong két phun ra phì phì. Bác Grandpop nói:

- Khỏi lo, chúng ta mang theo rất nhiều nước.

Chúng tôi ra phía sau xe, mở cửa và dỡ đồ đạc xuống. Các bạn còn nhớ tôi

đã nói gì không? Người ta không ai có thể lường trước, khi nào sẽ rơi vào hoàn
cảnh khó khăn. Khi bác Grandpop thấy nước không còn lấy một giọt thì chúng tôi
biết khó khăn chưa từng có đã ập xuống đầu mình. Lại một lần nữa tôi làm hỏng
hết mọi chuyện. Bác không hề trách tôi về việc quên không khóa vòi nước. Bác
cũng không la lối, quát tháo. Trông bác thẫn thờ, đờ đẫn, chứng tỏ bác vô cùng lo
lắng. Ở chừng mực nào đó, sự im lặng của bác lại làm tôi sợ hãi hơn là bị la lối
quát mắng. Tất cả chỉ tại những lỗi lầm của tôi. Tôi hỏi:

- Bác ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?

Bác nói:

- Chúng ta sẽ ở lại đây. Một nguyên tắc tối cao trên sa mạc là không được

rời xe. Sẽ có ai đó đi tìm chúng ta.

Tôi nói:

- Nhưng có ai biết chúng ta ở đâu mà tìm?

Bác bảo:

- Họ biết đại để chúng ta ở đâu. Vả lại chúng ta không có cách nào khác. Cái

xe chẳng thể giúp ích gì nữa vì không còn lấy một giọt nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.