CHUYỆN BUỒN KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CỦA ÊRÊNHDIRA NGÂY THƠ VÀ NGƯỜI BÀ BẤT LƯƠNG - Trang 33

- Nhưng tôi sẽ không trả tiền nhạc kia.
- Ồ không! Cái ấy thì không được. Anh phải trả tiền nhạc!
- Đấy bà xem : bà có thương ai đâu nào!
Bà già giận tái mặt:
- Thế thì xéo đi cho rảnh mắt. Đồ ăn cháo đá bát.
Bà già cảm thấy nhục nhã quá thể, miệng cứ lảm nhảm chửi bới bác phó
nháy cho hả cơn tức trong lúc Êrênhđira giúp mụ nằm nghỉ:" Thằng mất
dạy! Quân ăn cháo đá bát!". Êrênhđira không thèm để ý tới những lời thóa
mạ của bà già bởi tiếng cú rúc giữa lúc cơn gió yếu đi càng rõ mồn một
giục giã cô và trong lúc này cô đang lúng túng chưa biết làm gì. Theo thói
quen bà già vừa nằm xuống giường là đã nói mê. Trong lúc quạt cho bà
mình cô cháu cố xua tan những dự cảm không tốt lành về điều sắp xảy ra
để trở lại sống cuộc sống thực của mình, nghĩa là lại thở hít cái không khí
ngột ngạt đang bao bọc quanh cô.
- Cháu phải dậy sớm đun cho bà nồi nước tắm trước khi khách tới nhé!
- Thưa bà vâng ạ!
- Khi rỗi cháu giặt quần áo bẩn mà bọn Anhđiêng thay ra vất đấy. Như vậy
tuần sau chúng ta đỡ tốn một khoản chi.
- Thưa bà, vâng ạ!
- Cháu nhớ khi ngủ phải thở cho đều. Như thế mới ngủ ngon giấc kẻo ngày
mai là ngày thứ Năm, ngày vất vả nhất trong tuần.
- Thưa bà, vâng ạ!
- Nhớ cho đà điểu ăn đấy!
- Thưa bà, vâng ạ!
Cô cháu đặt cái quạt lông xuống giường, châm lửa hai ngọn nến đặt trên
bàn thờ đối diện với cái hòm đựng hài cốt cha con Amađix. Lúc này bà già
mới nhắc cháu mình:
- Thắp đèn cho cha con Amađix.
- Thưa bà, vâng ạ!
Êrênhđira biết rằng bà mình sẽ không thức dậy nữa bởi đã bắt đầu nói mê
rồi. Cô đã nghe thấy tiếng gió sủa gầm gừ quanh nhà, nhưng cũng như lần
trước, lần này cô cũng không nhận ra đó là cơn gió bất hạnh của đời mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.