CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 121

- Không, đây là vấn đề lương tri và dũng khí. Biểu diễn, viết văn, vẽ hay

điêu khắc là để làm gì, chấp nhận bấy nhiêu nguy cơ để làm gì nếu không
phải để mang lại hạnh phúc cho người khác? Để tiếng khóc vang lên trong
những túp lều tranh, bởi vì như thế có ích hơn chăng? Anh có biết ngày nay
để giật một giải Oscar thì cần phải làm gì không? Cần phải mất đi đôi tay
hoặc đôi chân, bố hoặc mẹ, mất cả bốn thứ đó thì càng tốt. Một liều lớn
những khốn nạn, bần tiện, hèn hạ để lấy đi từ anh những giọt nước mắt và
được người ta ca ngợi là thiên tài, nhưng việc chọc cười và khiến khán giả
mơ mộng lại không được đánh giá cao. Tôi chán ngấy sự lên ngôi của tâm
lý bi quan trong lĩnh vực văn hóa rồi. Thế nên cuốn tiểu thuyết của anh sẽ
kết thúc có hậu, chấm hết!

- Rõ rồi, Paul rụt rè đáp.

Bối rối khi thấy cô xúc động, anh không muốn trái lời cô vì bất cứ lý do

nào.

- Rồi cô ấy sẽ tìm lại được giọng hát chứ? Mia hỏi.

- Để xem thế nào đã.

- Tốt nhất là nên thế, nếu không tôi sẽ không mua tiểu thuyết đó đâu.

- Tôi sẽ tặng cho cô.

- Tôi sẽ không đọc.

- Nhất trí, tôi sẽ viết theo hướng đó.

- Tôi tin ở anh. Giờ thì chúng ta đi uống cà phê nhé, và anh sẽ kể cho tôi

nghe phản ứng của nhà phê bình kia khi anh ta nhận ra nữ danh ca. Mà đó là
một anh chàng tử tế hay gã khốn thế?

Và trước khi Paul kịp trả lời, cô đã nói tiếp, vẫn hăng hái như thế.

- Tuyệt nhất là ban đầu anh ta là một gã khốn, tồi sau đó nhờ có nữ chính

mà anh ta hồi tâm chuyển ý trở thành người tốt, còn nữ chính sẽ nhờ anh ta
mà tìm lại được giọng hát. Đó không phải một ý tuyệt hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.