CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 123

- Cô ấy không thay tôi viết tiểu thuyết những khi tôi vắng mặt. Tại sao cô

lại rời nước Anh tới Pháp?

- Tôi chỉ việc vượt eo biển Manche thôi, đâu phải vượt cả một đại dương.

Còn anh?

- Tôi là người đặt câu hỏi trước kia mà.

- Tôi cho là do một mong muốn thôi, một nhu cầu thay đổi cuộc sống.

- Vì bạn trai cũ của cô chứ gì? Dù sao cũng không phải cô vừa mới tới

Pháp hôm qua chứ?

- Tôi thà không nhắc tới chuyện đó còn hơn, giải thích cho tôi biết tại sao

anh lại rời khỏi San Francisco đi.

- Để sau khi gọi món nhé. Tôi cũng đang đói đây.

Ngay khi bồi bàn để họ lại với nhau, Paul kể cho Mia nghe những

chuyện xảy ra sau khi cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh được xuất bản, về
danh tiếng nho nhỏ đã hiện ra trước mắt anh như một thử thách khó khăn.

- Anh đã bị danh tiếng đó quật ngã sao? Mia hỏi vẻ thích thú.

- Đừng nói nói quá lên thế chứ, một nhà văn không bao giờ có được danh

tiếng lẫy lừng như một ca sĩ nhạc rock hay một ngôi sao điện ảnh, nhưng tôi
thì không đóng vai nào cả, tôi chỉ bày cả gan ruột của mình lên trang giấy
thôi, dĩ nhiên đó chỉ là một cách nói, và tôi lại còn là tuýp người cả thẹn đến
mức bệnh hoạn, chuyện đó là vậy. Phải thú nhận với cô là đến thời trung
học, tôi vẫn mặc quần đùi tắm dưới vòi sen đấy.

- Ảnh chụp anh in trên trang nhất báo và ngày hôm sau, cũng là trang báo

đó được dùng để gói Fish & Chips. Danh tiếng có thể tóm gọn thành chừng
đó thôi mà, Mia nói.

- Cô đã bán nhiều Fish & Chips rồi sao?

- Món đó giờ đang thành mốt trở lại mà, cô mỉm cười đốp lại. Ngốc thật,

anh vừa làm tôi thèm món đó rồi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.