CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 139

nhất là tớ mong cô ấy thích những trang đó, và mong lần này cô ấy sẽ lấy
làm hãnh diện.

- Bước ra khỏi những cuốn sách của cậu và quay về với đời thực đi, hãy

gặp gõ mọi người, những người khác ngoài những anh bạn văn sĩ của cậu
ấy.

- Tớ vẫn gặp ối độc giả trong các buổi ký tặng sách.

- Và ngoài câu “Chào bà”, “Cảm ơn ông”, “Tạm biệt bà”, cậu nói với họ

những gì nào? Cậu gọi điện cho họ mỗi khi cảm thấy cô đơn sao? Arthur
đốp lại.

- Không, mỗi khi cậu cảm thấy cô đơn thì tớ đã có cậu, ngay cả khi

không phải lúc nào việc chênh lệnh múi giờ cũng giúp ích. Cậu đừng lo
lắng cho tớ nữa, nghe hai vợ chồng nói chuyện, tớ rốt cuộc cũng tin là mình
đang có vấn đề. Tớ có vấn đề gì đâu. Tớ yêu cuộc sống và công việc của
mình, tớ thích sống mỗi đêm với những câu chuyện mình viết, như thế tớ
cảm thấy dễ chịu, giống như em ấy, Lauren, đôi khi em cũng muốn sống
qua đêm trong phòng phẫu thuật mà.

- Tớ thì không thích thế cho lắm, Arthur thở dài.

- Nhưng đó là cách sống của cô ấy và cậu không cố gắng tách cô ấy khỏi

nếp sống đó, bởi vì cậu yêu Lauren đúng như con người cô ấy vốn thế, Paul
đáp, chúng ta không khác biệt lắm đâu. Hãy tận hưởng chuyến trăng mật
này, và nếu chuyến đi Hàn Quốc chữa khỏi cho tớ chứng sợ máy bay thì
mua thu này tớ sẽ về San Francisco thăm các cậu. Này, đó sẽ là nhan đề rất
hay cho một cuốn tiểu thuyết đấy “Một mùa thu ở San Francisco”.

- Còn hay hơn nữa nếu cậu là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó.

Arthur và Lauren thu xếp hành lý. Paul tiễn hai vợ chồng họ ra ga và khi

đoàn tàu khuất bóng sân ga, dù anh đã nói với họ những gì đi nữa, thì nỗi cô
đơn vẫn trĩu nặng trên vai anh.

Anh đứng nguyên tại nơi vừa chào từ biệt các bạn một hồi lâu rồi quay

gọt, hai tay đút túi quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.