CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 287

- Creston có quan hệ thường xuyên với cánh paparazzi, ông ấy thường

phải mua lại của họ những bức ảnh tiêu cực với giá cao hơn giá họ bán cho
các báo. Những bức chụp ở Seoul thì vì đã quá muộn nên ông ấy không thể
kiểm soát nổi. Tóm lại, ông ấy đã thông báo cho tất cả những paparazzi
quen rằng ông ấy sẽ trả giá cực cao cho một bức ảnh chụp Mia để biết được
cô ấy đang ở đâu vào thời điểm ảnh được chụp. Ấy vậy mà, những bức ảnh
này lại được gửi đến cho ông ấy hoàn toàn miễn phí.

Paul đang toan hỏi Daisy xem liệu anh có thể giữ lại một tấm được

không, thì cô đã tặng cả cho anh.

- Cô ấy hẳn đang làm lại cuộc đời, Paul nói.

- Anh có nhìn thấy cô ấy đi cùng ai trong bức ảnh này không? Không hề.

Vậy thì tại sao anh phải tự làm khó mình như vậy?

- Bởi vì hy vọng chính là thứ khiến ta đau khổ nhất.

- Ngốc thật, ta chỉ bất hạnh khi không còn hy vọng nữa thôi. Cô ấy đang

ở Paris mà không hề đến gặp tôi. Tin tôi đi, cô ấy đang một mình, đang tự
gây dựng lại. Tôi biết thế, bởi vì cô ấy chẳng khác gì chị em ruột thịt với
tôi. Creston vừa nhận được những bức ảnh này cách đây một tuần. Điều đó
đã khiến ông ấy quyết định lên đường lần theo dấu vết của cô ấy. Trước khi
tới chỗ tôi, ông ấy đã mất hai ngày dạo quanh Paris, với ý nghĩ điên rồ rằng
sự tình cờ sẽ đứng về phía mình, để có thể gặp cô ấy giữa hai triệu dân
Paris. Dân Anh khùng thật đấy! Nhưng chúng ta đang sống ở đây, vậy thì ai
biết được… nếu gặp chút may mắn…

- Ai dám đảm bảo rằng cô ấy vẫn còn ở đây?

- Hãy tin vào trực giác của mình, nếu anh thực lòng yêu cô ấy, anh sẽ

biết cô ấy ở đâu.

***

Daisy nói đúng. Paul khọng hề biết liệu đó là kết quả trí tưởng tượng của

mình hay đơn giản là niềm hy vọng mà anh từ chối bám víu vào, nhưng
trong những tuần kế tiếp, anh thường ngửi thấy mùi nước hoa của Mia ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.