CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 291

- Ngăn họ trao cho tôi giải thưởng đó. Tôi không thể nhận nó được.

- Paul à, tôi phải mạn phép nói rằng cậu bắt đầu thực sự khiến tôi bội bực

rồi đấy. Chẳng ai từ chối giải Médicis bao giờ, thế nên cậu hãy ngồi vào
chiếc taxi đó và khẩn trương lên, nếu không chính tôi sẽ nói mẹ kiếp với
cậu đấy. Mà này, tôi đang nói với cậu rồi đây, mẹ kiếp, mẹ kiếp và mẹ kiếp!
Mười lăm phút nữa họ sẽ xướng tên những người đoạt giải, tôi đã tới đây
rồi, đây là một thắng lợi đấy, anh bạn!

Paul gác máy rồi cảm thấy một tim đập dồn kịch liệt đang kéo tới. Anh

nằm dài ra sàn nhà, tay bắt tréo và bắt đầu một loạt các bài tập thở.

Chuông điện thoại lại reo, reo mãi không thôi. Và nó vẫn tiếp tục reo

vang cho tới khi chiếc taxi thả anh xuống quảng trường Odéon.

Cristoneli đang chờ anh trước cửa nhà hàng,tiếng đèn flash kêu tanh tách

và Paul có cảm giác đã từng chứng kiến cảnh này, nó khiến máu anh đông
lại.

Thay cho toàn bộ diễn văn, anh ấp úng một lời cảm ơn, mỗi lần biên tập

viên thúc khuỷu tay sang thì anh lại ngẩng đầu lên để mỉm cười với cánh
thợ ảnh, và hầu như không trả lời câu hỏi nào, ít nhất thì cũng không trả lời
theo lối dễ hiểu.

15 giờ, trong khi Cristoneli đang vội về văn phòng để thu xếp việc tái

bản sách và xác nhận nội dung dải bọc bìa, Paul quay về nhà rồi nhốt mình
trong đó.

Daisy gọi cho anh vào cuối giờ chiều để chúc mừng anh, cô đã nghe tin

trên đài phát thanh trong khi thái củ cải và muốn cảm ơn anh: vì anh mà cô
thái cả vào tay mình. Cô nói thêm là anh nên tới La Clamada để ăn mừng
thành công này ngay khi có thể, nếu không muốn xuất hiện trong danh sách
đen của cô.

20 giờ, anh vẫn đang đi đi lại lại trong căn hộ của mình trong lúc chờ

Arthur gọi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.