CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 100

“Tôi thấy công bằng”, Mitch nói. “Ý kiến của em còn gì”.

Bliss mỉm cười với Helen. “Hay đây”.

Trước khi Helen bắt đầu kể chuyện, cô bắt Ted vào bếp lấy thêm rượu.

Mitch chống đẩy trên sàn vài lần để lưu thông máu. Bliss ngồi phía sau
Helen và gỡ tóc Helen xõa xuống. “Tớ có thể chỉ cho cậu vài thứ để đối phó
với bệnh khô tóc”, Bliss nói. Cô lấy những ngón tay gỡ tóc Helen rồi bắt đầu
dùng lược chải, vừa chải vừa đếm khe khẽ cho đến lúc Ted quay lại với chai
rượu.

Họ uống.

“Đã sẵn sàng lắng nghe rồi đây”, Ted nói với Helen. Anh nằm ngửa

trên sô-pha, bàn tay bắt chéo sau đầu.

“Một người bạn của mẹ tôi có một cậu con trai bị Down”, Helen bắt

đầu. “Thực ra, ba bốn người bạn của mẹ tôi có con bị thế. Cả một người dì
của tôi nữa. Họ toàn là dân Công giáo nên họ không đắn đo nếu có con lúc
ngoài 40. Đây là thời trước Va-ti-căng II và trước khi có thuốc tránh thai, đại
loại vậy”.

“Thực ra Tom cũng chẳng phải là một cậu. Anh ấy hơn tôi mấy tuổi, và

to hơn nhiều. Nhưng anh ấy cứ như một đứa trẻ, rất là ngoan, rất là hiền, rất
là vui vẻ”.

Bliss dừng tay chải giữa chừng. “Cậu sắp làm tớ khóc rồi đấy”.

“Hồi tôi còn học cấp 3, thỉnh thoảng tôi có trông nom Tom. Hồi đấy, tôi

rất ham làm việc tốt. Tôi muốn thành thánh. Thật đấy. Buổi tối, trước khi đi
ngủ, tôi thường đặt tay dưới cằm giống như đang cầu nguyện rồi lại còn
mỉm cười kiểu thánh thiện, kiểu như tôi vẫn thường tập trước gương. Để nếu
như người ta có thấy tôi chết vào sáng hôm sau thì người ta sẽ nghĩ là tôi đã
đi thẳng lên thiên đường – họ sẽ tưởng tôi đang cười với các thiên thần đến
đón tôi đi. Có lúc, tôi còn định đi tu nữa”.

Bliss cười. “Tớ có thể tưởng tượng được – Sơ Morphine. Chắc là cậu

chịu được 2 giờ là cùng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.