CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 121

Chồng tôi có sáu anh em trai, hai người là cảnh sát. Bọn tôi phải chạy trốn
khỏi đó, phải bỏ chạy ấy. Chả mang theo cái gì ngoài quần áo trên người.
Chúng tôi chưa bao giờ quay lại đó. Mà cũng sẽ chả bao giờ quay lại”.

“Chả bao giờ”, Krystal nói. Cô mê cái âm thanh này. Nghe như là

Beethoven đang dứ nắm đấm lên trời.

Hope lại nhặt cái giẻ lên nhưng chị ta không làm gì với nó cả. Chị ta

dựa vào tường, phía ngoài quầng sáng của cây đèn.

“Chị có cháu nào không?” Krystal hỏi.

Hope gật đầu và giơ hai ngón tay lên.

“Không được gặp lại bọn trẻ chắc là khó lắm nhỉ”.

“Chúng sẽ ổn thôi”, Hope nói. “Cả hai đứa đều là con trai”. Chị ta sờ

soạng dưới sàn nhà và tìm thấy cái phụ tùng mà chị ta đã đang lau; rồi chị ta
tiếp tục lau nó mà không nhìn.

“Em thì không thể nào bỏ Hans được”, Krystal nói.

“Chắc chắn là cô có thể đấy”, Hope nói. Chị ta ngồi, hai tay đặt trên

lòng. Hơi thở của chị ta sâu và chậm rãi; và Krystal nhận ra chị ta đang
nhắm mắt. Chị ấy đang ngủ hoặc là đang mơ màng – rất có thể là về người
đàn ông bên ngoài cửa.

Máy điều hòa đột nhiên bị tắt. Krystal nằm trong bóng tối nghe những

âm thanh mà cái máy điều hòa đã làm át đi lúc trước – tiếng côn trùng rả
rích, tiếng rì rầm của những người đàn ông. Đứa bé trong bụng đã yên lặng.
Krystal nhắm mắt lại. Cô thấy mình trôi nổi, và trong lúc trôi nổi, cô nhớ
đến Hans. Hans, cô nghĩ. Rồi cô ngủ thiếp đi.

Mark đã tưởng là khi anh tới xa lộ, sẽ có ai đó cho anh đi nhờ xe ngay

tức khắc. Nhưng xe cứ thế chạy qua và một vài người lái xe nhìn anh cau có
như thể họ giận anh vì đã muốn đi nhờ xe và đã đặt họ vào tình thế khó xử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.