CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 148

“Không đâu”, ông ta lắc một cái tăm ra khỏi hộp tăm. Tay ông ta tái và

gân guốc.

“Có thể là ông đã cãi nhau với ai, đại loại thế. Một ai đó tức ông”.

Ông ta lấy một tay che miệng trong lúc xỉa răng. “Cậu nghĩ thế à? Tôi

cứ nghĩ đấy là một trò đùa thôi”.

“Chà, đùa thế thì cũng ác nhỉ, gọi điện cáo phó người ta. Sợ thật. Nếu

là tôi thì tôi sẽ thấy sợ”.

Ông Givens săm soi cái tăm, rồi thả nó vào thùng rác. “Tôi đã không

nghĩ đến điều đó”, ông ta nói. “Có lẽ cậu nói đúng”.

Trong một giây, tôi đã nghĩ là ông ta không tin điều đó – ông ta thực sự

đã không biết ai làm chuyện này. Người ta đã tuyên bố về cái chết của ông ta
và từ giờ, cuộc đời ông ta sẽ phải điều chỉnh theo những lời ấy, bằng cách cự
tuyệt một cách vô vọng trước chúng, cho đến khi chúng thắng ông và trở
thành sự thật. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế.

“Ồng có chắc là không phải một người bạn của ông không?” tôi nói.

“Có thể chỉ từ một chuyện nhỏ. Các ông chơi bài, ông có bài ngon, ông ăn
trước khi bạn ông kịp trở tay”.

“Tôi không chơi bài”.

“Vợ ông thì sao? Có vấn đề gì từ phía bà ấy không?”

“Không”.

“Mọi chuyện đều êm như nhung cả sao?”

Ông Givens nhún vai. “Mọi việc vẫn thế”.

“Sao ông lại gọi bà ấy là Dolly? Trong cáo phó, tên bà ấy khác mà”.

“Chả có lí do gì cả. Tôi đã luôn gọi bà ấy như thế. Mọi người cũng gọi

thế’

“Tôi thấy bà ấy chả hợp với tên Dolly” tôi nói.

Ông Givens không nói gì. Ông ta đang quan sát tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.