CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 157

Anh lại đang kể chuyện này với em họ anh, Tom Rourke, vào một

chiều Chủ nhật, một tuần sau vụ tấn công. Gold đã gọi điện cho Tom vào
buổi tối xảy ra sự việc nhưng chuyện về cảnh sát thì mới và Rourke lập tức
điên tiết, đúng như Gold đã hy vọng. Em họ anh rất dễ bực mình với những
chuyện bất công; Tom lại sẵn có một kho giận dữ cộng với lòng trung thành
mà Gold đã luôn trông vào kể từ hồi cả hai còn là những cậu bé. Anh đã
giận dữ một mình suốt một tuần và muốn có bầu bạn. Mặc dù vợ anh cũng
tỏ ra giận dữ nhưng cô ấy không tận mắt nhìn những gì anh đã chứng kiến.
Con chó chỉ là một khái niệm trừu tượng với vợ anh; vả lại cô ấy không phải
tuýp người nhớ lâu.

“Bọn cớm nó lấy lí do gì chứ?”, Rourke nói. “Cái bọn bất tài ăn không

ngồi rồi ấy lấy lí do gì?”

“Cái xích”, Gold nói. “Bọn nó bảo là, nghe thế này mới tức chứ, là vì

con chó đấy có xích cổ hẳn hoi cho nên là không hề có ai phạm luật cả”.

“Nhưng mà con chó đâu có bị xích, đúng không anh?”

“Nó có bị xích, nhưng mà cái xích đó kéo dài sang tận công viên. Sang

tít công viên, phải đến cả chục mét”.

“Nói như thế thì nó có thể thả xích đến 10 dặm và để chó nhà nó đi cắn

chết mẹ hết cái thị trấn này à?”

“Thì thế”.

Rourke đứng dậy đi tới cửa sổ. Cậu ta đứng sát vào kính cửa sổ, nhìn

trừng trừng vào tuyết đang rơi bên ngoài. “Cái bọn phát xít và bọn chó. Anh
có thấy là chúng nó luôn đi liền với nhau không?” Rồi vẫn nhìn ra bên
ngoài, Rourke nói: “Anh đã nói chuyện với luật sư chưa?”

“Hôm kia rồi”.

“Ông ấy bảo thế nào?”

“Bà ấy. Kate Stiller. Bà ấy bảo là bọn cảnh sát toàn bọn bố láo. Bà ấy

bảo thôi quên đi. Bà ấy bảo là con chó đấy sẽ chết già trước khi mình lôi
được nó ra tòa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.