CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 215

“Mưa”, Morse nói.

Julliane chẳng buồn nhìn. Nếu chị ta không gật đầu nhẹ với anh thì có

thể tưởng là chị ta đã ngủ.

Morse nhận ra hai người đàn ông trong đại đội của anh ở bàn đối diện

trong phòng. Anh nhìn họ cho tới lúc họ phải liếc về phía anh; rồi anh gật
đầu chào và họ gật đầu lại. Thế là chắc ăn – rõ ràng họ đã thấy trung sĩ
Morse với một người đàn bà và một đứa trẻ. Có gia đình. Anh ghét việc
mình có một ý nghĩ rẻ tiền như thế; và phẫn nộ với cái đã đưa anh đến ý
nghĩ đó. Dù sao thì cũng có cách nào khác để nghĩ đâu, ba người bọn họ
ngồi như thế, trong một quán bánh kếp, lại vào giờ này? Mà không hẳn là vì
trông họ giống như một gia đình. Không, có cái không khí gia đình thực sự
ở đây; trong cái im lìm trên bàn của họ; cái cách Julianne ngồi nhắm mắt,
thằng bé thì nhìn vào bức tranh đang vẽ và Morse thì không giống như bất
cứ một người chồng hay người cha nào.

“Chị mệt rồi”, anh nói.

Sự dịu dàng trong giọng nói của anh làm anh ngạc nhiên, và đôi mắt

Julianne mở choàng như thể chị ta cũng ngạc nhiên. Chị ta nhìn anh với vẻ
biết ơn; và Morse chợt nhận ra rằng chị ta đã gọi lại cho anh không vì lí do
nào khác ngoài lí do mà chị ta đã nói – bởi vì anh đã nói chuyện thật tử tế
với chị ta.

“Tôi mệt thật”, chị ta nói. “Quả là như thế”.

“Nghe này, Julianne. Chị cần bao nhiêu thì có thể trang trải được?”

“Chẳng cần gì cả. Quên mấy chuyện tôi nói đi. Tôi chỉ ca cẩm cho

khuây khỏa ấy mà”.

“Tôi không nói đến chuyện cho không. Ý tôi nói là cho vay”.

“Tôi không sao mà”.

“Thì cũng làm gì có ai cần tiền của tôi đâu”, anh nói và điều này là sự

thật. Bố anh và anh trai của anh – sau khi nhận ra anh đồng tính luyến ái –
đã lạnh nhạt với anh từ nhiều năm nay. Anh vẫn còn thân với mẹ nhưng bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.