CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 227

chịu, mỉa mai, hoặc thất vọng. Chỉ có những kẻ liều lĩnh mới dám trả lời,
Theresa không ở trong số đó.

Cô đã gần hút xong điếu thuốc khi giáo sư Landsman nói “Cô học ở lớp

tôi”.

“Vâng, thưa giáo sư”.

Giáo sư Landsman quay đầu nhìn cô từ đầu tới chân.

“Chắc là cô chỉ dự thính nhỉ”.

Theresa hiểu câu hỏi. Cô hơn những sinh viên khác trong lớp tới 20

tuổi và điều đó lộ rõ ở vẻ bề ngoài của cô. “Không”, Theresa nói. “Tôi là
sinh viên bình thường. Ngành quản lý khách sạn”.

“Quản lý khách sạn! Người ta cấp bằng cho ngành này à? Gớm nhỉ.

Thật chả nước nào như cái nước này. Hút thuốc thì bị coi như là phạm tội
nhưng mà người ta lại có thể trở thành chuyên gia về chuyện ăn ở khách sạn
cơ đấy”.

“Vâng, thì, tôi học lớp của bà vì thích thôi. Lúc nào tôi cũng thích hội

họa, mặc dù tôi chẳng hiểu gì về nó cả”. Theresa gẩy tàn thuốc khỏi điếu
thuốc rồi xé lẻ phần còn lại của điếu thuốc và lấy ngón chân tản các vụn
thuốc lá ra. Khi cô nhìn lên, giáo sư Landsman đang quan sát cô chăm chú.

“Lạ thật”, bà nói.

“Thói quen cũ của tôi thôi mà”, cô nói. “Tôi rất thích lớp của bà”.

“Thế à? Tại sao?”

“Chắc cũng giống lý do mà bà thích lớp lịch sử hội họa đầu tiên mà bà

từng học”.

“Thế cô nghĩ những lý do đó là gì?”

“Lạy Chúa. Được rồi, giáo sư muốn biết tại sao tôi thích lớp của giáo

sư? Thì, có gì ngạc nhiên đâu, vì hội họa thôi. Nhất là các bức vẽ.
Caravaggio chẳng hạn. Tôi rất mê Caravaggio. Mà ông ấy cũng đặc biệt,
phải không? Thế đấy, tôi thích học các về các bức tranh và về người vẽ, học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.