CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 228

về lịch sử. Giáo sư có vẻ rất thông hiểu hội họa. Tôi còn thích bà vì bà rất
đanh đá, thưa giáo sư”. Chuyện này có thật. Theresa không quan tâm tới bầu
không khí thân mật, hòa nhã ở các lớp học khác.

“À, cô là người từ…”

“California. Về cơ bản là thế. Còn bà?”

Giáo sư Landsman quan sát cô thay vì trả lời. Theresa biết bà ấy nhìn

thấy gì: một khuôn mặt sạm nắng, một mí mắt sụp xuống vì hậu quả bệnh
liệt nửa mặt lúc nhỏ. Cuối cùng giáo sư Landsman nói “Sao cô lại có thói
quen đó?”

“Thói quen nào?”

“Thuốc lá ấy. Thói quen với điếu thuốc lá”.

“À, thói quen trong quân đội thôi”.

“Cô từng là lính?”

“Hải quân. Hai mươi hai năm”.

Theresa đã sẵn sàng cho câu hỏi tiếp theo. Không, cô nói, cô chưa từng

tới Iraq. Nhưng cô không kể rằng cô đã từng tới Ả rập Xê út hai lần để giúp
quản lý một trung tâm điều dưỡng thương binh, rằng trong lần đi thứ hai,
người chồng cũng là lính Hải quân của cô (lúc đó vừa trở về nhà từ Iraq
ngay trước khi cô đi) đã yêu người vợ góa của một đồng đội; rằng con trai
cô đã tốt nghiệp trung học mà cô không thể tới dự lễ tốt nghiệp; và rồi con
cô đã phá vỡ lời hứa sẽ vào đại học để tự xin gia nhập Hải quân.

Ở tuổi 41, Theresa đang sống một mình lần đầu tiên trong đời. Chuyện

này hợp với cô. Thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài ăn tối với người quản lý
khách sạn Sheraton mà cô đã gặp sau một lần ông ta thuyết trình ở lớp học
của cô, nhưng cho tới giờ – bất chấp sự sốt ruột rõ rệt của ông ta – cô không
quan tâm tới chuyện gì khác ngoài việc thỉnh thoảng có một người bạn đi
cùng và một cơ hội được ăn mặc đẹp một chút. Cô dậy sớm mỗi sáng mà
không cần đồng hồ báo thức và pha cà phê rồi mở nhạc cổ điển và chui trở
lại chăn với một cuốn sách. Vào những ngày trong tuần, cô ăn thử các bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.