CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 231

mây dài hình điếu xì gà đã dạt vào che khuất mặt trời, khiến cho khuôn viên
như đang vào buổi hoàng hôn. Cô khoanh tay chống lại cái lạnh đột ngột.

“Đối với một số người, lòng dũng cảm không đến một cách dễ dàng”,

giáo sư Landsman nói.

“Tôi nghĩ là có thể bà đã hiểu nhầm”, Theresa nói. “Tôi chưa bao giờ ở

trong một trận đánh. Tôi không chắc tôi sẽ làm gì trên chiến trường. Chả ai
biết chắc cả”.

“Ồ, tôi thì biết chắc”, giáo sư Landsman nói. “Tôi thì rúm lại ngay khi

thấy đạn bay. Tôi sẽ bỏ mặc các đồng đội”.

“Cũng có thể. Người ta có thể ngạc nhiên về chính mình. Không thể

biết được cho đến khi người ta ở trong hoàn cảnh đó”.

“Nhưng tôi đã ở trong hoàn cảnh đó”.

“Ở Iraq?”

“Không, không phải Iraq. Không phải chiến trường có súng đạn – tôi

chưa bao giờ sờ vào súng – nhưng mà vẫn cứ là chiến trường”.

“Thế thì… bà không cần biết ý kiến của tôi”, Theresa lấy túi sách ra

khỏi gầm ghế và chuẩn bị đi.

“Lúc đó tôi mới 19 tuổi, cũng giống như họ”, Giáo sư Landsman hất

đầu về phía những sinh viên đang đi ngang qua chỗ họ. “Tôi đang học đại
học, một chốn lưu vong hạnh phúc so với cái thị trấn mà tôi sinh ra, cái thị
trấn nổi tiếng chỉ vì xúc-xích. Tôi có bạn bè và tôi đang phải lòng. Phải lòng
hội họa, phải lòng thành phố, phải lòng một người đàn ông, một người đàn
ông đã có gia đình, mà tôi lại còn quá phức tạp nên tôi phải lòng cả bản thân
tôi nữa. Tưởng tượng xem! Tôi có nhiều bạn bè và ý tưởng đến nỗi lúc nào
cũng phải chia sẻ. Lúc nào cũng nói, nói, và nói, và dĩ nhiên là người ta bị
cuốn theo cái dòng sông chữ nghĩa hùng hồn đấy của tôi đến cửa nhà tôi.
Chuyện cũng chả có gì lạ, dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ là cô sẽ thấy thú vị”.

Câu này nghe như một lời cảnh báo. Theresa thấy bồn chồn nhiều hơn

là tò mò. Cô bắt đầu thấy lạnh và muốn đi nhưng không tìm ra cách nào để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.