CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 33

mắng mỏ mấy đứa con anh. Anh chọn đi”. Khi Tub không nói gì, anh ta
quay sang người lái xe. “Được rồi, Kenny, đi thôi”.

Bọn trẻ hư hỏng nào đó đã đập vỡ kính chắn gió phía bên người lái xe,

thế nên gió lạnh và tuyết xộc thẳng vào buồng lái. Máy sưởi không hoạt
động. Ba người trên xe cố che chắn bằng mấy tấm chăn mà Kenny đã mang
theo và kéo kín vành mũ trùm đầu. Tub cố gắng giữ ấm tay bằng cách chà
chúng vào chăn nhưng Frank bắt anh dừng lại.

Họ rời khỏi Spokane rồi lái sâu vào vùng nông thôn, chạy dọc theo

những hàng rào đen. Tuyết đã ngớt nhưng vẫn không thể phân biệt được
ranh giới giữa trời và đất. Những cánh đồng loang lổ tuyết hoàn toàn bất
động. Cái lạnh gột trắng mặt ba người và làm cho hàng râu quai nón nổi bật
trên má và mép họ. Ba người dừng lại hai lần để mua cà phê trước khi họ
tiến vào rừng, nơi Kenny muốn đi săn.

Tub đã muốn đi săn ở một chỗ khác; hai năm liền họ đã đi săn ở khu

vực này mà không gặp bất cứ con thú nào. Frank thì không quan trọng đi săn
ở đâu, cậu ta chỉ muốn thoát khỏi cái xe tải khốn khiếp. “Thấy chưa?”, cậu
ta vừa nói vừa đóng sầm cửa lại. Cậu ta dạng hai chân, ngửa mặt lên trời, hai
mắt nhắm lại và hít một hơi dài. “Phải hít thở cái không khí này này”.

“Đã thế”, Kenny nói. “đất này lại là đất hoang. Hầu hết đất ở quanh chỗ

này đều có chủ”.

“Lạnh quá”, Tub nói.

Frank thở hắt ra. “Đừng có kêu ca nữa, Tub. Tập trung đi”.

“Tôi đâu có kêu ca”.

“Tập trung”, Kenny nói. “Nếu không thì rồi cậu sẽ thấy mình mặc váy

ngủ đứng bán hoa ở sân bay đấy, Frank”.

“Kenny”, Frank nói. “Cậu lắm mồm quá”.

“Rồi”, Kenny nói. “Tôi sẽ không nói một lời nào nữa. Ví dụ như tôi sẽ

không nói gì về cái cô bảo mẫu nhỉ”.

“Cô bảo mẫu nào?”, Tub hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.