CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 60

Bác sĩ Murphy có một vài giả thuyết về bố tôi mà ông thường lấy tôi ra

kiểm chứng vào những lúc chúng tôi gặp nhau. Lúc này, bác sĩ Murphy đã
bỏ đeo kính có gọng để chuyển sang đeo kính áp tròng; bác ấy cũng giảm
cân nhiều nhờ ăn kiêng thường xuyên. Mặc dù bị hói nhưng trông bác ấy trẻ
hơn nhiều so với hồi bác ấy còn tới các buổi tiệc ở nhà tôi. Không thể tin
bác ấy bằng tuổi bố tôi mặc dù đấy là sự thật.

Một trong những giả thuyết của bác sĩ Murphy là bố tôi đã cố ý nhận

một công việc dễ dãi trong một hãng luật tẻ nhạt bởi vì đó là tâm lý điển
hình của một người đã từng là một đứa trẻ có năng khiếu bẩm sinh. “Bố
cháu sợ phải phát hiện ra giới hạn của mình”, bác sĩ Murphy bảo tôi.
“Chừng nào ông ấy còn tiếp tục ngồi phê duyệt mấy thứ giấy tờ lăng nhăng
và soạn di chúc cho người khác thì ông ấy còn có thể tiếp tục tin rằng mình
không có giới hạn”. Sự quan tâm đặc biệt của bác sĩ Murphy tới bố tôi làm
tôi khó chịu; tôi cảm thấy mình như kẻ phản bội khi nghe những lời này. Hồi
còn sống, bố tôi không bao giờ chịu để ai phân tích ông; dường như việc để
người khác mổ xẻ ông sau khi ông mất là một sự phản bội.

Có điều, tôi cũng thích nghe bác sĩ Murphy kể chuyện bố tôi lúc bé.

Bác sĩ Murphy kể một chuyện đã xảy ra hồi bọn họ còn ở trong đội hướng
đạo. Bọn họ đã hành quân một đoạn đường dài và bố bị tụt lại sau. Bác sĩ
Murphy và mấy người khác quyết định đánh úp bố khi ông đi xuống từ con
đường mòn. Họ nấp trong hai bìa rừng bên đường và chờ. Nhưng khi bố tôi
đi vào khu vực bẫy, không một ai dám cử động hoặc gây một tiếng động
nào. “Cậu ấy có một vẻ mặt dễ thương hết sức”, bác sĩ Murphy nói. “cậu ta
vừa đi vừa nghe chim hót, rồi ngửi những bông hoa, cứ như con bò
Ferdinand

8

”. Bác sĩ Murphy cũng nói rằng những món đồ uống của bố tôi có

vị như là thuốc kháng sinh vậy.

Trong lúc tôi đạp xe về nhà từ chỗ bác sĩ Murphy thì mẹ tôi bồn chồn.

Mẹ thấy lẻ loi trong sự lúng túng của mình nhưng mẹ không gọi điện cho ai
bởi vì bà cũng cảm thấy mình đã thất bại. Chuyện tôi nói dối đã tác động
đến bà. Mẹ coi nó là một chuyện hết sức cá nhân. Vào những lúc như thế,
mẹ không nghĩ đến các chị tôi – một thì đã lập gia đình hạnh phúc, một thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.