CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 69

Bên ngoài San Luis Obispo, tiếng động cơ xe kêu càng to rồi đột ngột

tắt lịm. Người lái xe táp xe vào vệ đường rồi ra khỏi xe, rồi lại lên xe, người
ròng ròng nước mưa. Một lúc sau, ông ta tuyên bố rằng xe đã hỏng và người
ta đang điều một cái xe khác đến đón chúng tôi. Một người hỏi bao lâu thì
xe kia đến; người lái xe nói ông ta không biết. “Bình tĩnh đi”, người phụ nữ
ngồi cạnh tôi kêu to. “Người nào định đi Los Angeles mà lại vội thì chắc là
điên rồi”.

Gió đang thổi mạnh khiến mưa tạt vào cả hai bên cửa sổ. Chiếc xe lắc

nhẹ. Bên ngoài, trời có màu nâu thẫm. Bà béo ngồi cạnh tôi hỏi tất cả những
người ngồi quanh chúng tôi xem họ từ đâu đến và đi về đâu rồi bình luận bà
ấy đã bao giờ đến đó chưa. “Cháu thì sao?” bà ấy đập vào đầu gối tôi. “Bố
mẹ có trại nuôi gà hả? Bác đoán thế?”. Bà ấy phá lên cười. Tôi bảo bà ấy tôi
từ San Francisco tới. Bà ấy hỏi tôi làm gì ở đó và tôi nói tôi làm việc với
những người tị nạn từ Tây Tạng.

“Thật thế hả? Cháu làm gì với cái đống người Tây Tạng đó?”

“Lẽ ra họ nên kiếm nước khác mà đến”, người đàn ông ngồi trước mặt

chúng tôi nói. “Chúng ta đâu có đến chỗ họ”.

“Thế cháu làm gì với cái đống người Tây Tạng đó hả?”, bà béo nhắc

lại.

“Thì cháu tìm việc làm cho họ, tìm nhà cho họ, rồi là nghe họ nói về

các khó khăn”.

“Cháu biết tiếng Tây Tạng hả?”

“Vâng.”

“Cháu có nói được không?”

“Cũng tàm tạm. Cháu lớn lên ở đấy. Bố mẹ cháu đi truyền giáo ở đấy”.

“Truyền giáo cơ đấy!”

“Bố mẹ cháu bị giết chết ở đó”.

Bà béo vỗ vỗ vào tay tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.