CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 84

“Làm sao mà bà ấy chết?”, Pete hỏi.

“Một căn bệnh bào mòn”, Webster nói. “Các bác sĩ không có tên gọi

cho nó nhưng tôi thì có”. Ông ta cúi người về phía trước và gằn giọng “Bệnh
tham. Bệnh tham của tôi, không phải của bà ấy. Bà ấy không hề muốn”.

Pete cắn chặt môi. Webster quả là một báu vật và Pete không muốn

đánh động ông ta bằng cách lật tẩy. Anh hỏi bằng một giọng trầm và ngây
thơ: “Sao ông lại đi Peru?”

“Ôi, thật khó nói”.

“Ông cố xem”, Pete nói.

“Nếu được một điếu thuốc, có thể tôi dễ kể hơn”.

Donald quay sang Pete. “Em không sao”.

“Được rồi”, Pete nói. “Ông hút đi. Nhưng nhớ kéo kính cửa sổ xuống”.

“Tất nhiên rồi”.

Ông ta bật diêm. Sau đó là rất nhiều những tiếng rít nghiến ngấu.

“Ông nói đi”, Pete nói.

“Tôi vốn được đào tạo làm kỹ sư”, Webster bắt đầu. “Công việc của tôi

khiến tôi phải đi khắp nơi, chỉ còn thiếu một châu lục; tôi đã đến sa mạc, núi
cao và rừng rậm, tới khắp các địa hình và các mùa trên trái đất. Cách đây vài
năm, chính phủ Peru thuê tôi đến tìm quặng vonfram ở vùng rừng nhiệt đới.
Vợ và con gái tôi đi theo. Chúng tôi là những người da trắng duy nhất trong
khu vực bán kính 1000 dặm quanh đó và chúng tôi không có cách nào khác
là sống như những người thổ dân da đỏ đã sống – phải dùng thức ăn và nước
uống và cả văn hóa của họ”.

“Ông biết nói tiếng Peru hả?”, Pete hỏi.

“Thì chúng tôi học dần”, đầu điếu xì gà nhấp nhô lên xuống. “Chúng

tôi đã quen với việc học bất cứ thứ gì mà hoàn cảnh đòi hỏi. Thế nhưng, sau
một vài năm, tôi vẫn không tìm thấy vonfram. Vợ tôi thì đã ngã bệnh nên
đòi về nhà. Nhưng tôi đã hoàn toàn bịt tai trước những lời cầu xin của bà ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.