bởi vì lúc đó tôi còn mải lần theo dấu vết một kim loại khác, một kim loại
giá trị hơn vonfram rất nhiều
“Để tôi đoán nhé”, Pete nói. “Vàng?”
Donald nhìn Pete rồi nhìn Webster.
“Vàng, phải!”, Webster nói. “Một vỉa vàng lớn hơn cả vỉa Mother
Lode
. Sau khi tôi tìm ra những vụn vàng đầu tiên, không gì có thể kéo tôi
khỏi cuộc săn vàng – kể cả sự ốm yếu của vợ tôi hay bất cứ điều gì khác.
Tôi quyết phải tìm ra mỏ vàng, và tôi đã tìm ra nó, nhưng chỉ sau khi tôi
chôn cất vợ tôi. Như tôi nói, đất đã được trả nợ”.
Webster yên lặng. Rồi ông ta nói, “Nhưng cuộc đời vẫn tiếp diễn. Kể từ
khi vợ tôi chết, tôi đã làm mọi thủ tục để mở mỏ vàng. Tôi đã có thể làm
ngay và có thể giàu có lập tức nhưng tôi hiểu điều đó nghĩa là gì – nó đồng
nghĩa với bóc lột những người thổ dân da đỏ yêu mến của chúng tôi, rồi tàn
phá môi trường. Tôi cảm thấy tôi đã có quá nhiều thứ phải ăn năn sám hối”.
Webster dừng lại và khi ông ta cất tiếng trở lại, giọng ông ta trở nên vội
vã và tẻ nhạt, như thể ông ta đã cạn kiệt hứng thú với chính những lời mình
nói.
“Thay vì khai thác vàng, tôi đã thiết kế một chương trình để hoàn trả
phần lớn của cải cho những người thổ dân da đỏ. Kiểu như là một quỹ tín
dụng ủy thác. Chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để họ có thể bảo toàn đất đai và
quyền hưởng lợi tức trên đất đai đó. Đồng thời, các nhà đầu tư của chúng ta
sẽ được tưởng thưởng hàng nghìn lần hơn thế. Hơn hai nghìn lần. Mọi người
sẽ cùng nhau hưởng lợi”.
“Tuyệt vời”, Donald nói. “Phải thế mới được chứ”.
Pete nói: “Tôi cá là ông vẫn giữ một vài phần cho mình chứ? Phải
không nhỉ?”
Webster không trả lời.
“Sao?” Pete biết Webster đã chột dạ nhưng anh không quan tâm. Anh
đã chán câu chuyện. Anh đã kỳ vọng một cái gì khác, một cái gì đó độc đáo