CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 88

Donald vẫn nhìn thẳng về phía trước. Cậu ta không nhúc nhích.

“Trả đi” Pete nói. “Cậu phải trả tiền xăng cho chuyến đi này”.

“Em không thể”

“Có chứ sao không. Móc ví ra đi”.

“Thôi mà, Pete”, Donald nói. “Em chẳng còn xu nào cả”. Pete lặng im.

Anh gật đầu rồi trả tiền cho nhân viên trạm xăng.

Khi xe rời trạm xăng, Donald cất lời nhưng Pete cắt ngang. Anh nói:

“Tôi không muốn nghe cậu nói một lời nào cả. Cậu nên im lặng, nếu không,
thề có Chúa là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”.

Họ rời khỏi những cánh đồng và tiến vào một khu rừng nhiều thông

cao. Những cây thông trải dài mãi. Sau cùng Pete cất tiếng. “Để tôi thử nói
lại xem có đúng không nhé. Cậu không còn đồng nào từ số tiền tôi mới đưa
cậu”.

“Anh đối xử với ông ấy như thể ông ấy là con ruồi con muỗi không

bằng”, Donald nói.

“Cậu không còn một đồng nào?”, Pete nhắc lại. Donald lắc đầu.

“Mà tôi thì trả tiền ăn tối và chúng ta không hề dừng lại dọc đường nên

tôi đoán là cậu đã cho hết lão Webster. Đúng không? Có phải cậu đã làm thế
không?”

“Phải”.

Pete nhìn Donald. Khuôn mặt cậu ta tối thẫm dưới vành mũ nhưng vẫn

để lộ ra vẻ thản nhiên, như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì
tới cậu ta.

“Tại sao?” Pete hỏi. “Tại sao cậu đưa tiền cho lão ấy?” Khi Donald

không trả lời, Pete nói: “Cả một trăm đô. Cho không. Cứ thế cho không. Tôi
phải gãy lưng mới làm ra chỗ tiền ấy đấy, Donald”.

“Em biết, em biết” Donald nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.