CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 96

bình thản, má ửng hồng, đôi môi hơi mọng lên đang mỉm cười.

“Làm gì đến nỗi tệ thế”, Helen nói.

Ted ngả người về phía trước. Anh vẫn mặc cái áo khoác nhà tắm mà

anh đã mặc đi xông hơi và nó mở phanh ra gần đến hông; Helen biết anh cố
tình làm thế. Ngực anh rắn rỏi vì làm việc với những cỗ máy Nautilus dưới
tầng hầm và sạm lại từ chuyến đi nghỉ ở Mazatlan. Helen phải thừa nhận,
trông anh đẹp trai. Cô chỉ không hiểu tại sao anh lại phải khoe khoang lộ
liễu đến thế; nhưng mà anh ấy đã đạt được cái mà anh ấy muốn: cô nhìn
chằm chằm vào anh và Bliss cũng thế.

“Bliss, chuyện cũng chẳng tệ đến thế đâu”, Ted nói tiếp. “Cũng bình

thường thôi mà”. Anh quay sang Helen. “Tháng trước, con gái Bliss bị viêm
a-mi-đan nhưng Bliss không có gan vào thăm nó trong bệnh viện”.

“Tôi không chịu được bệnh viện”, Bliss nói. “Cứ bước chân vào đấy là

ruột tôi lộn tùng phèo. Nhưng mà… nó ở đấy có một mình”.

Mitch cầm tay Bliss và nhìn thẳng vào cô cho đến lúc cô nhìn lại.

“Chuyện qua rồi mà”, anh nói. “Cắt xong rồi, Lisa đã ra viện khỏe mạnh.
Em nói đi, Bliss. Con bé ổn rồi”.

“Con bé ổn rồi”, Bliss nói.

“Nhắc lại lần nữa”.

“Con bé ổn rồi”, Bliss nhắc lại.

“Rồi, giờ thì tin điều đó”, Mitch cầm hai bàn tay Bliss và lấy lòng bàn

tay anh xoa chúng nhè nhẹ. “Người ta cứ hay tưởng là bọn trẻ con yếu đuối,
đáng thương rồi thế này thế khác bởi vì như thế thì người ta thấy mình quan
trọng. Mình cứ tưởng là mình đang gánh vác việc gì quan trọng lắm chỉ vì
mình là bố mẹ. Nhưng thực ra mình chả giúp gì cho bọn trẻ cả. Trẻ con cũng
giống như bọn khỉ con. Chúng luôn sống sót”.

Bliss mỉm cười.

“Nhưng mà tôi cũng chẳng biết”, Mitch nói. Anh thả hai tay Bliss ra rồi

tựa vào ghế. “Cũng có thể những gì tôi vừa nói toàn là chuyện tào lao. Dạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.