CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 97

này tôi nói toàn chuyện tào lao”.

“Ai chả có lúc làm những chuyện còn tệ hơn thế”, Ted nói với Bliss.

Anh nhìn Helen. Khi cô nhận ra anh đang chờ cô đồng tình với anh, cô cố
nghĩ ra điều gì đó để nói. Ted vẫn nhìn cô. “Sao em phải đeo kính nhỉ?”

“Nắng làm em chói mắt”.

“Thế thì kéo rèm lại”. Anh với sang phía Helen và nhấc cái kính khỏi

mặt cô. “Thế”, anh nói. Anh lấy một tay nâng cằm cô, tay kia vuốt ngược
tóc cô từ trán. “Nhìn cô ấy này”.

“Được lắm”, Mitch nói.

Ted lấy mu bàn tay vuốt má Helen. “Tôi chết mê chết mệt cái mặt này”.

Bliss đang quan sát Helen. “Xinh quá cơ”. – cô nói bằng giọng nghiêm

trọng, thèm muốn.

Helen phá lên cười. Cô đứng dậy kéo rèm. Những chùm nắng lấp lánh

trên tấm rèm. Cô đi ngang căn phòng tối sang bàn ăn và lấy một cây nến từ
đó vào phòng khách. Ted châm nến. Trong một lúc, họ ngồi lặng lẽ nhìn
ngọn lửa. Rồi, bằng một giọng suy tư dường như cũng là một phần của sự
im lặng, Mitch bắt đầu nói.

“Đúng là chúng ta đều đã làm những chuyện chúng ta thấy xấu hổ. Tôi

chỉ ước gì tôi đã làm nhiều chuyện như thế hơn. Nghiêm túc đấy”, anh nói
khi Ted phá lên cười. “Tôi ước là tôi đã chơi bời nhiều hơn, mắc lỗi nhiều
hơn, những lỗi lầm thật sự ấy, tức là thực sự làm một cái gì đó sai lè ra chứ
đừng cứ từ từ trôi dạt vào những thứ mình không thích. Thỉnh thoảng tôi
nhìn quanh và tôi nghĩ, bỏ mẹ, chuyện gì xảy ra với đời mình thế này. Anh
không nói em đâu đấy”, anh nói với Bliss.

Bliss có vẻ phân vân.

“Bỏ qua đi”, Mitch nói với Bliss. “Ý anh là cứ lúc nào cũng nghĩ đến

người khác và cố gắng tử tế là chuyện hết sức vớ vẩn”.

“Nhưng anh rõ là người tử tế’, Bliss nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.