CHUYỆN CON CHÓ TÊN LÀ TRUNG THÀNH - Trang 32

Tôi lại bơi qua sông một lần nữa, và tôi chạy lên tận bãi đá cuội rồi tới

rặng tre. Tôi không chạy nhanh làm gì, tôi cần giữ sức, vì tôi biết còn cả
chặng đường dài đang chờ đợi mình. Tôi tới chỗ những cây tre, tôi đợi đến
khi cảm nhận được đám wingka tới thật gần, tôi đánh hơi dưới mặt đất, vờ
như đang tìm kiếm dấu vết, tôi sủa nhặng lên rồi tôi lại lao vào những bụi
kilowe mọc giằng lấy nhau. Đến đó, tôi nằm xuống và chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe thấy tiếng họ, những câu chửi thề, những

lời phàn nàn.

- Con chó tìm thấy dấu vết rồi. Tiến lên mau, chúng ta sẽ đi vòng qua

rặng tre, gã thủ lĩnh ra lệnh, và tôi thấy cả đám đi qua, men dọc theo bờ
sông.

Tôi biết họ còn phải đi bộ lâu nữa thì mới qua hết được rặng tre.

Những cây tre mọc toả ra khắp bờ sông lầy lội, và dù chúng không mọc dày
đặc như trong cánh rừng bất tận ở chỗ đất cứng, thì cả đám wingka cũng sẽ
phải đi bộ hết hơi mới tìm thấy lối đi dẫn lên cánh rừng và chân núi.

Tôi đợi cho họ đi xa rồi mới theo lối bờ sông trở lại chỗ mà tôi đã thấy

dấu vết của Aukamañ, kẻ trốn chạy.

Không có dấu máu ở đây, hoặc là vì cơn mưa đã xoá sạch, hoặc vì

kollalla, đàn kiến, đã rồng rắn khiêng những giọt máu khô về tận mê đạo
rối rắm trong tổ chúng. Cũng có thể vết thương không còn tứa máu nữa, và
nghĩ đến điều đó khiến tôi vững dạ hơn, bởi tuy tôi và Aukamañ trạc tuổi
nhau, nhưng cậu ấy còn rất trẻ, khoẻ mạnh và cơ thể cậu ấy có thể hồi phục
nhanh chóng.

Trong rừng, bóng tối ngự trị và tralkan, sấm, cứ gầm gào liên tục như

để thông báo cơn dông sẽ kéo dài. Cả điều đó nữa cũng khiến tôi thấy vui,
dù như thế sẽ khó tìm lại được dấu vết của Aukamañ hơn, nhưng bước tiến
của bọn wingka cũng sẽ vì thế mà nhọc nhằn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.