CHUYỆN CON CHÓ TÊN LÀ TRUNG THÀNH - Trang 33

Tôi tiến lên giữa những pelliñ, cây sồi đỏ, nguefü, cây phỉ có những

chiếc lá thơm tho, rewli, cây sồi dẻ có lớp vỉ cứng như đá, foike, cây đông
mộc thiêng liêng muôn đời xanh ngắt. Trên cao, ta chỉ còn nghe thấy tiếng
của trikawe, con vẹt, giữa tiếng mưa tí tách.

Cái bụng đói meo của tôi lên tiếng, nhưng tôi lờ đi sự phản kháng của

nó. Chốc chốc tôi lại uống một chút nước mát rơi xuống từ những chiếc lá
to tổ chảng của cây nalca rồi cứ đi tiếp, mũi gí sát đất đánh hơi. Đột nhiên,
tôi ngửi thấy cái mùi đầy an ủi của len, tôi tìm kiếm và, giữa tán lá thấp cùa
raral, giống hồ đào dại mọc dưới bóng râm của tán cây cổ thụ, tôi trông
thấy một cọng len màu đen.

Cái cọng len nhỏ màu đen ấy toả ra mùi củi khô, mùi bột mì, mùi sữa

và mật ong, mùi của tất cả những gì tôi đã đánh mất. Thế là, ngồi nguyên
tại chỗ, tôi lấy hết sức bình sinh mà tru lên, tôi tru lên để Aukamañ biết
rằng tôi đang ở rất gần cậu, rằng tôi sẽ tới chỗ cậu. Tôi tru lên là bởi người
ta thường không bao giờ quên giọng của nỗi đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.