CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 111

thay nàng ta nũng nịu ngồi lên đùi lão, uốn éo hơn bảy mươi lần, khi ấy
mới khiến cho những nếp nhăn giữa mày rồng giãn ra bớt.

Quá trưa, quốc vương mới thức dậy, lại có chút không vui, đến khi

dùng xong ngự thiện thì nét giận cũng hiện rõ lên khuôn mặt.

“Hừ hừ! Chán ngắt!”, lão ngáp dài một tiếng rồi nói to. Trên từ vương

hậu, dưới đến lộng thần, ai nhìn thấy tình hình đó cũng đều tay chân luống
cuống. Lời giảng đạo của vị lão thần râu bạc, giọng pha trò của tên thù nho
(1)béo lùn, từ lâu nhà vua đã nghe đến nhàm tai. Gần đây thì có thêm mấy
trò vui tinh xảo như đi dây, leo sào, ném vòng, trồng cây chuối, nuốt dao,
phun lửa,… nhưng lão xem cũng không thấy thú vị nữa rồi. Lão hay nổi
giận, hễ giận lên thì chụp lấy kiếm xanh, cố bới lông tìm vết, giết chết mấy
người.

-----

(1)Thù nho là những người lùn chuyên nói lời trêu chọc khôi hài để

tiêu khiển, mua vui cho vua chúa, tương tự như vai hề trong các vở kịch.

Hai viên hoạn quan tranh thủ lúc rảnh rỗi ra ngoài cung dạo chơi, vừa

trở về đã nhìn thấy vẻ u sầu đau khổ của những người trong cung, liền biết
ngay là có tai họa lâm đầu như thường lệ, một người bị dọa đến xám ngoét
cả mặt, người kia thì bĩnh tĩnh không lo sợ, chạy tới trước mặt quốc vương,
phủ phục xuống và nói:

“Nô tài mới thăm hỏi được một dị nhân, biết nhiều dị thuật, có thể giải

khuây cho đại vương, do vậy xin được tâu rõ”.

“Cái gì?”, nhà vua hỏi. Lời lẽ của lão xưa nay luôn ngắn gọn.

“Đó là một gã đàn ông gầy gò đen đủi, trông như ăn mày, mặc áo

xanh, lưng mang cái bọc xanh tròn tròn, hát lảm nhảm trong miệng. Hỏi
hắn, hắn bảo là giỏi diễn trò, diễn những màn vô tiền khoáng hậu, chưa ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.