CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 112

từng thấy qua, sau khi xem xong sẽ giải tỏa hết bao phiền muộn, khiến cho
thiên hạ thái bình. Nhưng mọi người muốn hắn biểu diễn thì hắn lại không
chịu. Hắn nói rằng trước hết phải có một con kim long, sau lại phải có thêm
một chiếc kim đỉnh…”.

“Kim long ư? Là ta đây. Kim đỉnh ư? Ta có”.

“Nô tài cũng đang nghĩ như vậy…”.

“Truyền hắn vào!”.

Chưa dứt lời, bốn võ sĩ đã nhốn nháo theo tên hoạn quan kia chạy ra.

Trên từ vương hậu, dưới đến lộng thần, ai nấy đều có vẻ vui mừng. Bọn họ
đều mong rằng trò vui này sẽ thật sự giải tỏa hết bao phiền muộn, khiến cho
thiên hạ thái bình, mà dù cho diễn không xong đi chăng nữa, cũng đã có gã
đàn ông gầy gò đen đủi, trông như ăn mày kia gánh họa, họ chỉ cần chịu
đựng cho tới lúc truyền ông ta vào là được rồi.

Không mất nhiều thời gian, liền thấy sáu người tiến đến bậc thềm

vàng. Đi trước là viên hoạn quan, phía sau cùng là bốn võ sĩ, người đen đúa
kia bị kẹp vào chính giữa. Khi đã lại gần, thấy quần áo của người kia đều là
màu xanh, mày râu tóc tai thì đen nhánh, gầy đến độ hai gò má, xương hốc
mắt, xương cung mày đều nổi cao lên. Lúc ông ta cung kính quỳ phủ phục
xuống, quả nhiên thấy trên lưng có mang cái bọc nhỏ tròn tròn, cũng là vải
xanh, trên đó còn vẽ mấy hoa văn đỏ thẫm.

“Tâu mau!”, nhà vua nói gắt gỏng. Lão thấy đồ dùng của ông ta đơn

giản, cho rằng ông ta chưa chắc đã diễn được trò gì.

“Thần tên Yến Chi Ngạo Giả, sinh ra và lớn lên ở thôn Vấn Vấn (1).

Lúc trẻ không có nghề nghiệp, muộn lắm mới gặp được minh sư, dạy thần
biết diễn trò, là cái đầu của một đứa nhỏ. Trò này một người thì không diễn
được, nhất định phải bày một chiếc kim đỉnh ở trước mặt kim long, đổ
nước trong vào cho đầy, dùng than xương thú để đun nấu. Sau đó cho cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.