CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 130

“Như thế, không phải là đồng đạo rồi sao? Ngài còn đi làm gì?”.

“Không”, Lão Tử xua tay, “Bọn ta vẫn là đạo bất đồng. Ví như cùng là

một đôi giày, chiếc của ta thì đi tới Lưu Sa (1), còn ông ấy thì về phía triều
đình”.

-----

(1)Lưu Sa là từ chỉ vùng sa mạc Tây Bắc của Trung Quốc thời xưa.

“Nhưng rốt cuộc ngài vẫn là thầy ông ấy!”.

“Con đã ở chỗ ta học nhiều năm như vậy, sao còn chất phác thế?”, Lão

Tử cười, “Đó quả thật là bản tính không thể thay đổi, sinh mạng không thể
thay thế. Con nên biết Khổng Khâu và con không giống nhau: Ông ấy về
sau sẽ không tới nữa, cũng không gọi ta là tiên sinh, chỉ gọi là lão già, và
sau lưng còn giở quẻ nữa kia”.

“Con thật không ngờ… Nhưng cách nhìn người của tiên sinh vốn

không sai kia mà…”.

“Không, lúc đầu ta cũng thường nhìn sai”.

“Nếu vậy thì”, Canh Tang Sở ngẫm nghĩ, “Chúng ta và ông ấy có chút

quan hệ…”.

Lão Tử lại cười, quay về phía Canh Tang Sở và há miệng ra.

“Con xem: Răng của ta có còn không?”, ông hỏi.

“Không ạ”, Canh Tang Sở đáp.

“Vậy lưỡi có còn không?”.

“Còn ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.