CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 136

lòng họ thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giống như được ân xá.

Ngay sau đó, Lão Tử cũng được tiễn vào sương phòng mời nghỉ ngơi.

Ông uống vài hớp nước nóng, rồi ngồi yên không chút động đậy, y hệt như
một khúc gỗ trơ.

Bên ngoài người ta vẫn nhao nhao bàn tán. Không lâu sau, có bốn vị

đại biểu tới gặp Lão Tử, đại ý nói lời ông giảng quá nhanh, thêm vào đó là
quốc ngữ không thuần túy cho lắm, nên không ai ghi chép được. Mà không
ghi chép được thì đáng tiếc vô cùng, do đó họ thỉnh cầu ông cung cấp thêm
một số tài liệu.

“Ông nói cái chi rứa, tui nghe hổng hiểu!” (1), trướng phòng nói.

“Thâu thì ông viết lợi đi! Núa nhẻm méc thời giờ!” (2), thư ký tiên

sinh nói.

-----

(1)Câu này trong nguyên bản pha trộn cả phương ngữ Nam Bắc, đại ý

là: “Những lời ông vừa nói, tôi thật sự không hiểu chút gì hết”.

(2)Câu này trong nguyên bản là phương ngữ Tô Châu, đại ý nói: “Hay

ông tự tay viết lại đi! Viết xong rồi, xem như nãy giờ không nói mò vô ích.
Đúng chứ?”.

Lão Tử cũng không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy hai người đem bút, dao

và trát gỗ tới, để ở trước mặt mình, nên đoán nhất định là họ muốn ông viết
sách. Ông biết là không sao tránh khỏi nên luôn miệng đáp ứng, song hôm
nay trễ quá rồi, sang ngày mai mới viết.

Các đại biểu đều thỏa mãn với kết quả đó và lần lượt rút lui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.