CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 137

Sáng hôm sau, thời tiết có phần âm u, Lão Tử thấy trong lòng không

được thoải mái, song vẫn đi viết sách, vì ông muốn xuất quan gấp, mà để
xuất quan thì sách phải viết cho xong. Ông nhìn một lượt đống trát gỗ trước
mặt, hình như càng thấy kém thoải mái hơn.

Nhưng ông vẫn không động thanh sắc, lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu

viết. Ông nhớ lại những lời mình đã nói hôm qua, nhớ câu nào viết câu nấy.
Thời đó kính mắt vẫn chưa được phát minh, đôi mắt già nua của ông khép
nhỏ như đường chỉ, rất tốn sức. Trừ khoảng thời gian đi uống nước và ăn
bánh bao thì ông viết mất trọn hết nửa ngày trời, cũng không quá năm ngàn
chữ.

“Để mà xuất quan, ta thấy nhiêu đây cũng tạm được”, ông nghĩ.

Vậy là ông lấy dây xuyên qua trát gỗ, làm thành hai xâu, rồi chống

gậy tới phòng công sự của Quan Doãn Hỷ giao bản thảo, đồng thời nói rõ là
ông muốn đi ngay.

Quan Doãn Hỷ hết sức vui mừng, rối rít tạ ơn, lại vô cùng tiếc nuối và

kiên quyết giữ ông ở lâu hơn chút nữa, nhưng thấy không thể giữ được, bèn
đổi sang một bộ mặt bi ai, đành chấp nhận và ra lệnh tuần cảnh đóng yên
cho trâu xanh. Mặt khác, y còn tự tay chọn trên kệ một bịch muối, một bịch
vừng, mười lăm cái bánh bao, gom cả vào một túi vải trắng sung công, tặng
Lão Tử làm lương thực ăn trên đường. Đã vậy còn nói thêm: Bởi vì ông là
lão tác gia, cho nên mới cực kỳ ưu đãi, nếu như ông còn trẻ thì bánh bao
chỉ có mười cái thôi.

Lão Tử cảm ơn ba lần, nhận lấy túi rồi cùng mọi người bước xuống

thành lâu. Ra tới cửa ải, ông vẫn dắt trâu xanh tản bộ. Quan Doãn Hỷ ra sức
khuyên Lão Tử lên trâu, ông khiêm tốn một lượt, cuối cùng cũng cưỡi trâu
lên đường. Từ biệt xong, ông kéo trâu quay đầu, từ từ đi theo hướng đại lộ
trên sườn dốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.