CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 150

“Hạ lý ba nhân” là tên một ca khúc của nước Sở. “Đối Sở Vương vấn”

của Tống Ngọc có câu: “Khách có kẻ ca hát trong thành Dĩnh, ban đầu gọi
là “Hạ lý ba nhân”, trong nước cả ngàn người kéo tới phụ họa”.

-----

“Ông lão Sơn Đông này, chính là Công Thâu tiên sinh đã chế tạo ra

câu cự chứ gì?”, chủ tiệm là một người béo mập mặt vàng râu đen, quả
nhiên biết rất rõ, “Không xa đâu. Ông đi ngược lại, băng qua ngã tư, từ con
đường nhỏ thứ hai bên phải ngoảnh hướng Đông nhìn về phía Nam, lại rẽ
sang góc Bắc, căn thứ ba là nhà ông ấy đó”.

Mặc Tử viết lại lên lòng bàn tay, đưa cho chủ tiệm xem thử có sai sót

gì không, ông cố nhớ cho kỹ, cảm ơn chủ tiệm rồi sải bước đi thẳng tới địa
điểm theo chỉ dẫn. Quả không sai, trên cửa lớn của căn nhà thứ ba có đóng
một tấm bảng gỗ lim được chạm trổ vô cùng tinh xảo, trên đó khắc sáu chữ
Đại Triện: “Lỗ quốc Công Thâu Ban ngụ” (nơi ở của Công Thâu Ban nước
Lỗ).

Mặc Tử vỗ chiếc vòng thú bằng đồng đỏ, khua tang tang mấy tiếng,

nào ngờ ra mở cửa lại là một môn đinh mặt mũi hung tợn. Hắn nhìn ông
một cái, liền lớn giọng đuổi mắng:

“Tiên sinh không tiếp khách! Lũ đồng hương tới xin xỏ như các ngươi

nhiều lắm rồi!”.

Mặc Tử vừa nhìn hắn thì hắn đã đóng sập cửa, ông gõ thêm lần nữa

nhưng không thấy phản ứng gì. Song ánh mắt của Mặc Tử ban nãy đã khiến
tên môn đinh ấy bồn chồn, hắn cứ thấy không thoải mái, đành vào bẩm báo
với chủ nhân. Công Thâu Ban đang cầm thước cuộn, đo đạc mô hình thang
mây.

“Tiên sinh, lại có một tên đồng hương của ngài đến xin xỏ… Nhưng

tên này hơi cổ quái…”, môn đinh khe khẽ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.