CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 151

“Hắn họ gì?”.

“Con vẫn chưa hỏi ạ…”, môn đinh lo sợ.

“Bộ dạng thế nào?”.

“Bẩm, hắn giống như ăn mày, khoảng ba mươi tuổi, vóc người cao,

mặt mày đen đúa…”.

“À! Chắc chắn là Mặc Địch rồi!”.

Công Thâu Ban giật nảy mình kêu lớn, bỏ mô hình thang mây và

thước cuộn xuống rồi chạy ra tới bậc thềm. Môn đinh cũng giật cả người,
vội chạy lên trước mở cửa. Mặc Tử và Công Thâu Ban gặp nhau ở giữa
sân.

“Quả nhiên là ông”, Công Thâu Ban vui mừng nói, đồng thời dẫn Mặc

Tử vào nhà. “Ông luôn khỏe chứ? Hay là bận rộn?”.

“Phải rồi, tôi vẫn vậy mà…”.

“Nhưng tiên sinh từ xa đến đây, có điều chi chỉ giáo?”.

“Phương Bắc có kẻ vũ nhục tôi”, Mặc Tử nói với vẻ rất trầm tĩnh,

“Tôi muốn nhờ ông đi giết hắn…”.

Công Thâu Ban không được vui.

“Tôi biếu ông mười đồng!”, Mặc Tử lại nói tiếp.

Câu ấy khiến cho chủ nhà không chịu được nữa mà nổi giận, Công

Thâu Ban sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp:

“Tôi vì đạo nghĩa không giết người”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.