CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 155

trăm người, đã giữ lấy khí giới phòng ngự của thần, ở trên thành trì nước
Tống, đợi quân địch từ nước Sở kéo tới. Dù cho có giết thần cũng không hạ
được thành đâu!”.

“Cách này hay thật!”, Sở Vương cảm động nói. “Vậy thì ta cũng

không đánh Tống nữa”.

5.

Mặc Tử sau khi thuyết phục nhà vua thôi đánh Tống, vốn định về

nước Lỗ ngay, nhưng vì phải trả lại Công Thâu Ban bộ quần áo cho mượn,
nên đành ghé nhà ông ta. Bấy giờ đã tới buổi chiều, chủ khách đều thấy đói
bụng, chủ nhà kiên quyết giữ khách ở lại ăn cơm trưa, hoặc có lẽ đã thành
ra cơm tối, còn khuyên ông nghỉ sức một đêm.

“Nội trong hôm nay là tôi phải đi rồi”, Mặc Tử nói. “Năm sau trở lại,

tôi sẽ mang theo sách, mời Sở Vương xem thử”.

“Ông không phải vẫn rao giảng mấy chuyện hành nghĩa đó chứ?”,

Công Thâu Ban nói. “Lao hình khổ tâm, phù nguy tế cấp (mệt thân nhọc trí,
cứu khốn phò nguy) là đồ của tiện nhân, bậc đại nhân không lấy đâu. Ngài
ấy là quân vương đó, lão đồng hương ạ!”.

“Ông nói sai rồi! Tơ, đay, gạo thóc đều là của tiện nhân làm ra, nhưng

bậc đại nhân cũng cần đến, huống chi chuyện hành nghĩa”. (1)

“Vậy cũng đúng”, Công Thâu Ban vui mừng nói. “Khi chưa gặp ông,

tôi muốn lấy nước Tống. Nay gặp ông rồi, dù tặng không cho tôi nước
Tống, nếu như bất nghĩa, tôi cũng không cần nữa…”.

“Thế xem như tôi tặng nước Tống cho ông đấy”, Mặc Tử cũng vui

mừng nói. “Nếu ông cứ một mực làm việc nghĩa, tôi còn muốn tặng ông cả
thiên hạ nữa kia!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.