CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 166

Trang Tử: Đau không?

Người đàn ông: Hình như là không đau.

Trang Tử: Ờ… (suy nghĩ một chút), ờ… tôi hiểu rồi. Chắc hẳn anh

sống thời vua Trụ triều Thương, một mình đi tới nơi này, lại gặp phải bọn
cướp chặn đường, một gậy từ sau lưng đánh chết anh, rồi cướp hết đồ đạc.
Bây giờ đang là nhà Chu, cách thời đó hơn năm trăm năm rồi, anh còn tìm
được quần áo ở đâu đây? Anh hiểu chứ?

Người đàn ông (trừng mắt, nhìn Trang Tử): Tôi không hiểu gì hết.

Tiên sinh, ông làm ơn đừng đùa dai kiểu ấy, mau trả tôi quần áo, tay nải và
cây dù. Tôi còn có việc chính là đi thăm người thân, không rỗi hơi để đùa
giỡn với ông đâu!

Trang Tử: Con người anh đúng là chẳng hiểu đạo lý…

Người đàn ông: Ai không hiểu đạo lý chứ? Tôi không thấy đồ của

mình, bắt gặp ông tại hiện trường, không hỏi ông thì hỏi ai đây? (đứng lên).

Trang Tử (sốt ruột): Anh nghe tôi nói lần nữa đây: anh vốn là một cái

sọ khô, tôi thấy thương, nên xin Tư mệnh đại thần cho anh sống lại. Anh
nghĩ xem: Anh đã chết ngần ấy năm thì làm gì còn quần áo? Bây giờ tôi
không cần anh cảm tạ đâu, mà anh chỉ việc ngồi xuống, nói tôi nghe về thời
Trụ Vương…

Người đàn ông: Đặt điều! Ngay cả đứa trẻ mới lên ba cũng không tin

nổi những lời ông nói. Tôi đây đã ba mươi ba tuổi rồi đó ông à! (bỏ đi)
Ông…

Trang Tử: Quả thật tôi có bản lĩnh ấy. Anh nên biết, tôi chính là Trang

Chu ở Tất Viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.