CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 186

Kỳ thực thì cái mũi đang ngứa, bị đạp lên chẳng những không đau,

ngược lại còn dễ chịu là đằng khác.

Sau vài giờ đạp, trên cái mũi xuất hiện thứ gì đó như hạt tấm. Nói đơn

giản, giống hệt một con gà con bị vặt trụi lông rồi đem quay. Người đệ tử
thoáng trông thấy liền dừng chân lại ngay, rồi tự nói một mình:

“Dặn là dùng nhíp để nhổ chúng”.

Vị thầy tu phồng má như có chút bất bình, nhưng vẫn để yên cho anh

đệ tử làm. Đương nhiên, đâu phải ông không biết ý tốt của đệ tử, mà bởi vì
cái mũi ông bị coi như đồ vật, nên ông mới thấy không vui. Ông mang bộ
mặt của một bệnh nhân đến giờ phẫu thuật nhưng không mấy tin tưởng vào
bác sĩ, miễn cưỡng nhìn anh đệ tử dùng nhíp rút khối mỡ ở lỗ chân lông
trên cái mũi. Hình thù khối mỡ bị rút ra giống y hệt một chiếc lông chim
dài bốn phân.

Xong xuôi, anh đệ tử mới thở phào và nói:

“Ngâm thêm một lúc nữa là được rồi”.

Vị thầy tu lại nhíu mày, ra bộ mặt bất mãn, làm theo lời đệ tử.

Thật vậy, sau khi ngâm lần nữa và lấy mũi ra xem thì nó đã co ngắn lại

tự bao giờ. Trông chẳng khác gì kiểu mũi đốt tre thông thường, vị thầy tu
sờ sờ cái mũi đã co ngắn, rụt rè nhìn vào chiếc gương do đệ tử mang tới với
dáng vẻ ngượng ngùng.

Cái mũi ấy, chính là cái mũi cứ rũ xuống đến tậm cằm, bây giờ đã co

ngắn lại, hệt như câu chuyện đùa, nó ôm chút hơi tàn nằm cứng đơ phía
trên môi. Những chỗ khác vẫn còn sưng đỏ, chắc là dấu vết do bị đạp. Như
thế này thì nhất định không ai cười được nữa. Khuôn mặt vị thầy tu ở trong
gương nhìn ra khuôn mặt vị thầy tu phía bên ngoài, nháy nháy mắt trông
thỏa mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.