CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 189

“Quá cố sức để thu ngắn nó, có lẽ giờ sinh bệnh luôn rồi!”, ông vừa đè

mũi với tư thế hai tay chắp lại như đang cung kính cúng dường hoa thơm
trước Đức Phật, vừa khe khẽ nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, vị thầy tu vẫn mở mắt dậy sớm như thường

lệ, ông thấy cây ngân hạnh và cây dẻ ngựa trong chùa đều đã rụng hết lá
trong một đêm, sân chùa sáng rực như phủ một lớp vàng. Dường như
sương vẫn còn đọng trên đỉnh tháp nên vầng cửu luân cứ phát ra ánh sáng
chói lòa trong làn nắng nhạt buổi ban mai. Thầy tu Zenchi đứng ở tấm bình
phong dưới mái hiên, hít một hơi cho thật sâu.

Ngay lúc ấy, cái cảm giác cơ hồ bị quên mất lại quay về với ông.

Ông hoang mang lấy tay đè lên mũi. Thứ chạm vào tay không phải

chiếc mũi ngắn đêm qua nữa, mà là chiếc mũi dài đến năm sáu tấc từ trên
mặt rũ xuống môi của ngày tháng trước kia. Ông nhận ra cái mũi này đã dài
trở lại lúc nửa đêm, và trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao tâm hồn ông
chợt trở nên khoan khoái thanh thản, y hệt như lúc cái mũi của ông được
thu ngắn.

“Đã như vậy rồi thì về sau chẳng ai cười được nữa”.

Để chiếc mũi đung đưa trong gió thu sáng tinh mơ, vị thầy tu tự nghĩ

thầm.

Tháng 1 năm Taisho thứ năm (1916) (1)

-----

(1)Taisho (

大正 Đại Chính) là niên hiệu của Thiên hoàng Yoshihito

(Gia Nhân), sử dụng trong suốt thời gian ông tại vị, từ năm 1912 đến năm
1926.

PHỤ KÝ CỦA LỖ TẤN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.