CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 24

nhẵn bóng, trên đó lại có hai hàng chấm đen nhỏ li ti, nhỏ hơn cả những
đốm đen trên lá sồi. Bà thật sự thấy bội phục cho cái nghề tinh xảo ấy.

“Đây là cái gì?”, bà cảm thấy thật quái lạ nên cất tiếng hỏi.

Đứa mang phiến chữ nhật trên chóp sọ chỉ lên mảnh trúc, nói như học

thuộc lòng:

“Lõa trình dâm dật, thất đức miệt lễ bại độ, cầm thú hành. Quốc hữu

thường hình, duy cấm! (Lõa lồ dâm dật, bỏ mất đức hạnh, khinh miệt lễ
nghi, bại hoại pháp độ không khác gì cầm thú. Phép nước thông thường
phải ngăn cấm!)”.

Nữ Oa lườm nó một cái, tự cười thầm vì bản thân đã làm một việc quá

sức hoang đường, bà vốn biết rằng tranh cãi với cái thứ này thì cũng chỉ tốn
hơi. Thế là bà không nói nữa, tiện tay lấy mảnh trúc gác lên phiến chữ nhật
trên chóp sọ của hắn, rồi tiếp tục kéo gốc đại thụ đang cháy từ trong khu
rừng, châm vào đống củi lau.

Bỗng dưng bà nghe có tiếng khóc nức nở, nhưng cũng là trò vui bà

mới thấy lần đầu. Bà liếc nhìn xuống, chợt thấy trong con mắt nhỏ xíu của
nó ẩn chứa hai giọt nước mắt còn bé hơn cả hạt cải. Bởi vì âm thanh đó
khác xa tiếng “nga nga” mà bà đã quen nghe trước đây, nên bà không biết
đó là một kiểu khóc.

Bà liền đi châm lửa, châm nhiều chỗ khác nhau.

Lửa cháy không mạnh nên chưa đốt được củi, nhưng cũng nghe tiếng

hừng hực. Rất lâu sau, cuối cùng thì vô số ánh lửa cũng liếm ra chung
quanh, tạo thành trùng đài hoa, rồi lại biến thành cột lửa, khí thế bừng bừng
áp đảo cả ánh hồng trên núi Côn Lôn. Gió lớn chợt nổi lên, cột lửa gào thét
xoay tròn, đá xanh và những loại đá khác đều đổi sang màu đỏ chói, chảy
lỏng như mạch nha rồi len vào vết nứt, hệt như một tia chớp không bao giờ
tắt trên bầu trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.