CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 33

“Hừm”, Thường Nga đã uống nước xong, nàng từ từ nằm xuống và

nhắm mắt lại. Ánh lửa tàn của ngọn đèn chiếu lờ mờ trên nhan sắc tiều tụy,
son phấn đã nhạt đi chút ít, vành mắt hiện rõ vẻ xanh xao, nét kẻ lông mày
cũng có phần nghiêng lệch. Song làn môi của nàng vẫn ửng hồng như ánh
lửa, tuy nàng không hề mỉm cười nhưng gò má vẫn có lúm đồng tiền.

“Chà, một giai nhân tuyệt đẹp như vậy, sao ta có thể để cho nàng

quanh năm chỉ ăn mỗi món mì tương quạ rán…”. Nghệ nghĩ ngợi mà cảm
thấy hổ thẹn, mặt nóng bừng lan đến tận mang tai.

2.

Qua một đêm thì sẽ tới ngày hôm sau.

Nghệ bỗng mở to mắt, chỉ thấy một luồng ánh nắng chiếu chênh chếch

trên bức tường phía Tây, chàng biết không còn sớm nữa rồi. Chàng nhìn tới
Thường Nga, thấy nàng hãy còn duỗi thẳng người ngủ say giấc. Chàng lặng
lẽ khoác áo ngoài, leo xuống chiếc giường da báo, nhón chân ra khỏi cửa,
chàng vừa rửa mặt vừa gọi Nữ Canh đi dặn dò Vương Thăng chuẩn bị
ngựa.

Công việc bận rộn nên chàng bỏ luôn bữa sáng. Nữ Ất lấy năm cái

bánh hấp, năm cọng hành và một bịch tương ớt bỏ vào túi lưới đi săn, rồi
buộc cung tên vào bên hông cho chàng. Chàng thắt chặt đai lưng, vừa nhẹ
nhàng lao khỏi nhà vừa nói với Nữ Canh đang đi tới:

“Hôm nay ta tính đi xa kiếm thức ăn, có lẽ về muộn hơn một chút.

Ngươi xem chừng phu nhân thức dậy, dùng điểm tâm xong, lúc nào nàng
vui vẻ thì ngươi hãy bẩm báo với nàng, rằng bữa tối nay nàng phải đợi hơi
lâu, ta vô cùng xin lỗi nàng. Nhớ không đấy? Ngươi phải nói là ta rất xin
lỗi nàng”.

Chàng vội vã ra cửa, phóng lên ngựa, quên bẵng hết đám gia nhân

đứng đó, trong thoáng chốc đã ra khỏi thôn trang. Trước mặt là cánh đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.