CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 34

cao lương thường đi qua mỗi ngày, chàng biết chắc không có thứ mình cần
nên chẳng mảy may chú ý. Đánh thêm hai roi ngựa, chàng lao thẳng về
phía trước, chạy một mạch khoảng chừng sáu mươi dặm thì nhìn thấy một
khu rừng tươi tốt sum suê, ngựa cũng đã thở hết hơi, toàn thân mồ hôi chảy
ròng ròng, không thể phi nhanh được nữa.

Chàng lại đi thêm mười mấy dặm, đến sát bìa rừng, nhưng nhìn đâu

cũng chỉ thấy ong bắp cày, bướm trắng, kiến, châu chấu, tuyệt không có
chút dấu vết nào của dã thú chim muông. Khi nhìn thấy một vùng đất mới,
chàng những tưởng ít nhất cũng có thể tìm được vài con cáo hay thỏ gì đó,
nhưng hóa ra chỉ là giấc mơ thôi. Chàng đành phải lách qua khu rừng, và
phía sau khu rừng vẫn là cánh đồng cao lương xanh biêng biếc, rải rác mấy
gian nhà đất nho nhỏ phía xa xa. Gió se nắng ấm, vắng lặng như tờ.

“Xui quá!”, chàng hét lớn một tiếng, đến độ như tắt giọng, muốn trút

hết bao nhiêu uất ức.

Nhưng vừa đi tới hơn chục bước thì lập tức chàng vui sướng tột độ.

Từ xa, chàng đã thấy một con chim đang đậu trước sân của một căn nhà
đất, vừa chạy vừa mổ thức ăn, hình như là loài bồ câu rất lớn. Chàng vội
lắp tên vào cánh cung, kéo căng dây rồi buông tay một cái, mũi tên lao vụt
tới như sao băng.

Không chần chừ gì nữa, xưa nay chàng đã bắn là trúng đích, giờ chỉ

việc thúc ngựa theo dấu mũi tên là sẽ bắt được con mồi. Nào ngờ lúc chàng
tới gần thì đã có một mụ già ôm lấy con bồ câu trúng tên, gân cổ kêu gào,
chạy tới chặn ngay trước ngựa.

“Ngươi là tên nào? Sao lại bắn chết con gà mái đen quý giá của nhà

ta? Ngươi rảnh tay đến thế ư?...”.

Nghệ giật thót tim, vội kìm ngay cương ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.