CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 42

phòng rất lộn xộn, tủ áo mở toang, nhìn trên giường, trước hết là thấy thiếu
mất hòm trang sức. Bấy giờ chàng giống như bị xối một chậu nước lạnh lên
đầu, vàng bạc châu báu thì đương nhiên không cần nói, nhưng thuốc tiên
mà vị đạo sĩ ấy tặng chàng cũng để trong chiếc hòm kia.

Chàng xoay người nhìn quanh hai vòng, mới thấy Vương Thăng đứng

trước cửa.

“Bẩm lão gia”, Vương Thăng nói, “Phu nhân không đến Diêu gia, bọn

họ hôm nay cũng không chơi đánh bài”.

Nghệ nhìn hắn một cái, không nói gì. Vương Thăng liền lui ra.

“Lão gia gọi con?...”, Triệu Phú bước lại hỏi.

Nghệ lắc đầu, vẫy tay một cái, bảo hắn lui đi.

Nghệ đi đi lại lại trong phòng mấy lượt rồi ra tới chính đường ngồi

xuống, ngẩng đầu nhìn cung son, tên đỏ, cung đen, tên xám, máy nỏ,
trường kiếm, đoản kiếm trên bức tường đối diện, nghĩ ngợi một lúc rồi mới
hỏi đám thị nữ đang đứng ngơ ngác bên dưới:

“Các ngươi không thấy phu nhân từ lúc nào?”.

“Khi thắp đèn thì con đã không thấy nữa rồi”, Nữ Ất nói, “Nhưng

không ai thấy phu nhân đi ra ngoài ạ”.

“Các ngươi có thấy phu nhân uống thuốc trong cái hòm kia không?”.

“Dạ không ạ. Nhưng hồi chiều phu nhân lại bảo con lấy nước cho

người uống”.

Nghệ đứng bật dậy, tựa hồ chàng cảm thấy một mình mình đã bị bỏ lại

giữa thế gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.