CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 44

(1)Thiên “Bản kinh huấn” trong sách “Hoài Nam Tử” viết: “Thời vua

Nghiêu, mười mặt trời cùng xuất hiện, thiêu đốt hoa màu, hại chết cỏ cây,
dân không có gì để ăn. Nghiêu bèn sai Nghệ… đi bắn mặt trời”. Cao Dụ
chú: “Mười mặt trời cùng xuất hiện, Nghệ bắn đi chín cái”.

Vút một tiếng,… chỉ một tiếng thôi, ba mũi tên đã vọt đi, mới bắn

xong liền lắp tên, vừa lắp tên lại bắn tiếp, mắt không kịp nhìn thủ pháp ấy,
tai cũng nghe không kịp âm thanh kia. Mục tiêu phía trước vốn phải hứng
chịu ba mũi tên tụ lại cùng một chỗ, bởi vì tên nối lấy tên, tiếp đuôi nhau
giống như một sợi tơ. Nhưng chàng vì nôn nóng muốn trúng đích nên khi
ấy có hơi run tay, khiến cho làn tên chia thành ba điểm gây ra ba vết thương
trên mặt trăng.

Bọn thị nữ la lên một tiếng, mọi người đều thấy vầng trăng rung

chuyển như sắp rơi,… nhưng nó lại cứ treo y nguyên trên đó, chiếu ra ánh
sáng rực rỡ và dịu êm, tựa hồ không bị thương tổn một chút gì.

“Này!”, Nghệ ngửa mặt kêu lớn, nhìn nó trong khoảnh khắc, nhưng

mặt trăng không để ý đến chàng. Chàng tiến lên ba bước, mặt trăng liền lùi
ba bước; chàng lùi về ba bước, mặt trăng lại theo đúng số bước ấy tiến lên.

Ai nấy nhìn nhau lặng lẽ.

Nghệ chán nản dựng cây cung từng bắn rụng mặt trời bên cánh cửa rồi

đi vào nhà. Bọn thị nữ cũng đồng loạt theo chàng.

“Hừ”, Nghệ ngồi xuống và than thở, “Vậy là phu nhân của các ngươi

sẽ hưởng phúc một mình đến mãi mãi. Sao nàng có thể nhẫn tâm bỏ rơi ta
mà bay đi mất chứ? Chẳng lẽ nàng thấy ta đã già rồi ư? Nhưng mới tháng
trước nàng còn nói: Ở tuổi của ta, nếu tự xem mình như người già thì đó là
sự lụn bại trong tư tưởng”.

“Chắc chắn không phải vậy đâu ạ”, Nữ Ất nói, “Có người bảo lão gia

vẫn là một chiến sĩ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.