CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 58

ăn đòn ngay”.

Các vị đại nhân cười ầm cả lên, người này nói với người kia: “Tên này

thật thà gớm!”.

Anh kia nghe thấy lời khen thì vô cùng vui sướng, gan cũng lớn dần,

liền thao thao giảng giải:

“Chúng con lúc nào cũng nghĩ ra cách. Ví dụ như rong rêu, ngon nhất

là làm canh hoạt lưu phỉ thúy, lá du thì chế biến thành xúp nhất phẩm
đương triều. Gọt vỏ cây thì không thể gọt sạch nhẵn, phải để lại một chút,
có vậy, đến mùa xuân năm sau, trên ngọn cành vẫn còn lá mọc dài, lại có
thứ để hái về. Nếu như nhờ hồng phúc của đại nhân mà câu được lươn
vàng...”.

Song các vị đại nhân tỏ vẻ không thích nghe, có một vị ngáp to liên

tục đến hai lần, ngắt lời diễn giảng của anh: “Hay là các ngươi cùng nhau
chuẩn bị một bản tường trình chung, tốt nhất là kèm theo cả điều trần, đóng
góp các phương pháp khắc phục hậu quả”.

“Nhưng chúng con đâu có ai biết viết…”, anh sợ hãi nói.

“Các ngươi không biết viết sao? Đúng thật là chẳng chịu cầu tiến! Hết

cách rồi, thôi thì mang một phần thức ăn của các ngươi tới đây!”.

Anh vừa lo sợ vừa vui sướng lui ra, sờ sờ vết sẹo chỗ khối u rồi lập

tức truyền đạt lời phân phó của đại nhân tới cư dân trên cây lẫn trên bè ở
bên kia bờ, đồng thời còn lớn tiếng căn dặn: “Đây là dâng cho bề trên đó!
Phải làm cho sạch sẽ, tinh tế, đẹp mắt vào!...”.

Tất cả cư dân cùng lúc đều trở nên bận rộn, nào là rửa sạch lá, gọt vỏ

cây, vớt rêu xanh, mọi người nhốn nháo cả lên. Anh kia lại tự mình cưa ván
làm thành chiếc hộp để trình quan. Có hai tấm được anh mài trơn nhẵn đặc
biệt, chạy suốt đêm lên đỉnh núi để nhờ các học giả viết chữ hộ, một tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.