CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 60

chung hoạn nạn với lê dân như thế này, mới hiểu được làm vua là khó, làm
bề tôi cũng chẳng dễ dàng. Có vài người lao tới, muốn giật lấy món ăn kia,
nói rằng đã lâu chưa mở hội triển lãm để gây quỹ, mấy thứ này đều sẽ đem
tới trưng bày, nếu cắn đi một miếng to thì trông mất mỹ quan.

Bên ngoài cục nổi lên một trận huyên náo. Một đám đàn ông y hệt ăn

mày, mặt mũi đen đúa, quần áo cũ dơ, đã chọc thủng giới tuyến ngăn cách
giao thông, xông vào trong cục. Lũ vệ binh hét to một tiếng, vội vung giáo
mác sáng choang hai bên bắc chéo nhau để chặn đường, cản bước họ không
cho đi tới.

“Cái gì vậy hả?... Nhìn cho rõ đi!”, dẫn đầu là một anh lỗ mãng cao

gầy, chân tay thô ráp, ngơ ngẩn một chút rồi nói lớn giọng.

Lũ vệ binh chăm chú nhìn kỹ trong cảnh sắc lờ mờ, vội cung kính

đứng thẳng người, nhấc giáo lên, để cho bọn họ đi tới, chỉ ngăn một phụ nữ
đang thở phì phò đi sau cùng, trên mình khoác áo vải thô xanh thẫm, tay
ôm đứa trẻ.

“Thế nào? Các ngươi không nhận ra ta ư?”, bà lấy tay vuốt mồ hôi

trên trán, kinh ngạc hỏi.

“Vũ phu nhân, chúng tôi làm gì mà không nhận ra bà?”.

“Vậy thì sao không để cho ta vào?”.

“Thưa Vũ phu nhân, thời buổi chẳng ra gì, từ năm nay trở đi là phải

sửa đổi phong tục để chấn chỉnh nhân tâm, nam nữ khác biệt rồi. Bây giờ
các nha môn đều không cho phụ nữ vào, không riêng gì ở đây, cũng không
riêng gì bà. Đó là mệnh lệnh của cấp trên, không thể trách chúng tôi được”.

Vũ phu nhân ngơ ngác một chập rồi nhướng mày, vừa quay người vừa

la hét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.